Có bao giờ bạn tự hỏi: Liệu mình đã thật sự trưởng thành hay chưa? Nếu như bạn chưa tìm được câu trả lời, hãy để BlogAnChoi nói hộ tiếng lòng giúp bạn nhé.
Trưởng thành là gì?
Thật khó để có một định nghĩa trọn vẹn về trưởng thành. Sự trưởng thành của một con người không đến từ tuổi tác, ngoại hình, giới tính hay địa vị xã hội mà nó được thể hiện thông qua lời nói, cử chỉ, cách suy nghĩ và thái độ đối với cuộc sống.
Không thể nói một người 37 tuổi là đã trưởng thành, cũng như không thể đánh giá một người còn “trẻ con” chỉ vì người đó mới 17 tuổi. Một người trưởng thành sẽ luôn có những suy nghĩ chín chắn và biết cư xử phù hợp với hoàn cảnh, luôn có trách nhiệm với chính bản thân mình cũng như với mọi người xung quanh.
Dấu hiệu của người trưởng thành
Trưởng thành không phải là một điểm đến mà là một hành trình dài chúng ta trải qua, trải nghiệm và thu về vốn sống cho bản thân mình. Người trưởng thành sẽ có rất nhiều biểu hiện về cả ngoại hình lẫn thế giới nội tâm tâm bên trong.
Ngoại hình của người trưởng thành: chững chạc và đơn giản
Những người trưởng thành họ không còn dành nhiều thời gian cho việc mua sắm hay quá chú trọng vẻ bề ngoài bởi họ muốn có nhiều thời gian hơn để phát triển bản thân bên trong. Chính vì vậy, có thể thấy đa số những người trưởng thành thường ăn mặc rất đơn giản, gọn gàng với những tông màu không quá nổi bật và hướng tới sự chỉn chu lịch sự.
Những người trưởng thành, ở họ toát lên một vẻ điềm đạm và cẩn thận ngay trên khuôn mặt và từng cử chỉ, nhất là đối với những người đã từng trải qua nhiều biến cố trong cuộc sống. Người trưởng thành nói năng không vồ vập mà từ tốn, suy nghĩ kĩ mới nói; cư xử đúng mực chứ không hành động theo cảm tính cá nhân. Cho dù đó mới là một cậu bé 17 tuổi đi chăng nữa cũng tạo cho người ta cảm giác “già trước tuổi”, trưởng thành thực sự.
Thế giới nội tâm của người trưởng thành: phức tạp và đầy cô đơn
Khi chúng ta thật sự trưởng thành, bạn thấy bố mẹ đã già đi
Một ngày nọ, bạn chợt nhận ra bố mẹ mình đã không còn như xưa nữa. Mái tóc mẹ lốm đốm những sợi bạc, bàn tay nhăn nheo đen sạm, khóe mắt in hằn những vết chân chim của mưa gió cuộc đời. Một ngày nọ, bạn thấy ”superman” của mình bỗng nhiên không còn có siêu năng lực như xưa nữa – bố đã không thể một mình bê nổi bao gạo vào nhà khi trời ầm ầm sắp giông bão. Thế là, bạn biết bố mẹ mình đã già rồi.
Bạn biết thương bố mẹ nhiều hơn. Hồi nhỏ, mua một cây bút hết 3 nghìn, bạn bảo hết 5 nghìn để lấy chỗ tiền còn lại mua bánh kẹo. Lớn lên đi học xa nhà, bố gọi điện bảo còn tiền không bố mẹ gửi. Bạn liền cười “Con còn nhiều tiền lắm, bố mẹ yên tâm” rồi sau đó là những chuỗi ngày “làm bạn” với mì tôm.
Bạn bắt đầu lo cho sức khỏe của bố mẹ. Bắt đầu tính xem mỗi năm về nhà được bao nhiêu lần, tính xem thời gian ở bên bố mẹ được bao lâu nữa. Bắt đầu nghĩ về những lần lớn tiếng cãi lời mẹ, vùng vằng giận dỗi cha. Bạn biết mình đã sai, và lời xin lỗi thì mãi mà không thể cất thành lời.
Khi chúng ta thật sự trưởng thành, bạn thường nhớ về những kỉ niệm đã xa
Rất nhiều người như vậy, sau một ngày dài mệt nhoài, họ thường ôm lấy những mảng kí ức đã qua như một liều thuốc vỗ về tâm hồn. Một bản nhạc cũng có thể gợi lên cả ngàn câu chuyện về “khoảng trời bỏ lại” khi năm tháng sắp thành cũ kĩ.
Những mảnh kí ức về quê hương thân yêu, về bà ngoại đã già hơn và khu vườn buồn hơn vì không ai chăm nó, về cái ngôi nhà lạnh buốt khi gió bấc lùa qua khe cửa, về bức tường mà mỗi khi đóng đinh lại bong cả mảng đất rụng lả tả, về một bài hát cũ trước thềm năm mới…
Một ánh sáng xẹt ngang qua tuổi học trò, bạn thấy trước mắt là lớp học năm nào, cuối bàn có mấy cô cậu đang lén lút ăn vụng. Một cô bé rụt rè dúi tờ giấy được gấp gọn gàng vào tay bạn nam kia, rồi mặt đỏ bừng mà chạy mất. Tờ giấy ghi “Tớ thích cậu”. Bất giác bạn mỉm cười: “À, hóa ra mình không còn là cô gái nhỏ bé ngây thơ năm nào nữa”.
Khi chúng ta thật sự trưởng thành, bạn có cả ngàn điều phải lo lắng
Tiền điện, tiền nhà, sinh hoạt phí tháng này. Ra trường rồi làm gì, bao giờ mới mua nhà mua xe được, bao giờ mới có khả năng báo hiếu bố mẹ, mới thực hiện được những ước mơ ấp ủ bấy lâu,… ? Cả ngàn câu hỏi chạy quanh trong tâm trí.
Bạn đã bắt đầu biết cố gắng nỗ lực đêm ngày, không còn những tháng ngày nằm dài lướt Facebook hay các trang Web để săn sale nữa. Bạn chăm chỉ học tập, làm việc và cố gắng nhiều hơn.
Khi chúng ta thật sự trưởng thành, bạn biết mình là ai
Khi trưởng thành, chúng ta thật sự hiểu rõ bản thân và giá trị của chính mình. Bạn nhận ra mình chỉ là một giọt nước nhỏ bé giữa mênh mông biển người. Bạn suy nghĩ chín chắn hơn, biết cách điều chỉnh bản thân và không còn xốc nổi nữa. Chúng ta không còn là đứa trẻ mỗi lần cãi nhau với bố mẹ xong đều đòi bỏ nhà đi hay tức giận người khác liền bật khóc nức nở nữa. Vì chúng ta đều biết, mình đã trưởng thành rồi.
Càng trưởng thành càng cô đơn. Nhiều khi giữa thành phố hoa lệ đông vui, bạn cảm thấy lạc lõng bơ vơ vì sâu trong đáy lòng là một con người rất cô đơn. Nỗi cô đơn của người trưởng thành sâu thẳm nhưng mãnh liệt như người bộ hành giữa sa mạc, khao khát có dòng nước mát chảy ngang, khao khát có ai đó hiểu mình.
Trưởng thành, bạn đánh mất đi sự hồn nhiên của chính mình. Bạn thấy cuộc đời này sao mà lắm cám dỗ đến thế, thấy lòng người thật khó đoán, thấy thèm cảm giác bình yên trong vòng tay mẹ mỗi chiều hè.
Tại sao chúng ta phải trưởng thành?
Đời người ai cũng phải trải qua sinh – lão – bệnh – tử, ai cũng phải lớn lên và già đi. Chúng ta không có cỗ máy thời gian của Doraemon để quay ngược trở lại quá khứ cũng như không thể trở về tuổi thơ khi đã già đi. Lớn lên là quy luật tất yếu của cuộc sống này. Bởi vì không thể quay lại nên mới có thể trân trọng hơn cuộc sống hiện tại.
Chẳng ai muốn trưởng thành để mất đi sự hồn nhiên cả. Nhưng cuộc đời không bằng phẳng và vòng tay của bố mẹ cho dù lớn cỡ nào cũng không thể chở che bạn khỏi bão giông cuộc đời mãi được, bạn buộc phải học cách trưởng thành.
Gửi chúng ta – những ai đã và đang thật sự trưởng thành.
Đoạn đường trưởng thành của chúng ta thật sự rất dài, có niềm vui và cả những nỗi buồn, có hoa hồng và cả gai nhọn. Trưởng thành thực ra không đáng sợ như bạn nghĩ. Chỉ khi lớn lên, bạn mới có thể khám phá ra con người và những tiềm năng thật sự của bản thân. Bởi vì trưởng thành rất cô đơn nên bạn mới biết yêu thương chính mình hơn, vì trưởng thành sẽ vấp ngã nên bạn sẽ trở nên sắc bén hơn giữa cuộc đời. Vì trưởng thành lấy đi của chúng ta quá nhiều sự hồn nhiên không lo âu, năm tháng đẹp đẽ, trái tim tràn ngập tình yêu thương… nên đổi lại, bạn cũng sẽ nhận được những món quà đặc biệt mà cuộc đời ban tặng. Bạn nhận được điều gì? Câu trả lời nằm trên chính hành trình trưởng thành của mỗi người.
Hi vọng cho dù bạn là ai, cũng hãy mạnh mẽ tự mình bước đi thật hiên ngang bằng chính đôi chân của mình bạn nhé. Bởi vì tất cả chúng ta, ai rồi cũng phải trưởng thành… Bạn đã thật sự trưởng thành chưa? Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn tới BlogAnChoi và đừng quên ủng hộ chúng mình để đón đọc những bài viết hay ho sắp tới nhé!
Xem thêm các bài viết tương tự tại đây:
Vậy là mình cũng trưởng thành thật rồi ý
Trưởng thành thật sự mệt mỏi như vậy, liệu ai còn muốn trưởng thành. Hóa ra, làm trẻ con xốc nổi, vô lo vô nghĩ vẫn không tốt hơn sao?
Bài viết thật sự rất hay ạ. Cảm ơn người cầm bút đã mang đến một thông điệp hay đến như vậy
Bài viết rất hay ạ.Cảm ơn rất nhiều ạ.