Vào năm 2022, chúng ta vẫn đang hoài niệm về quá khứ. Nhưng có một số thứ vẫn tốt hơn so với những năm 2000. Hy vọng Hollywood không bao giờ làm sống lại những xu hướng điện ảnh “thảm họa” của thập kỷ này!
1. Kinh dị tàn bạo
Với một loạt bộ phim có chiều sâu, được giới phê bình đánh giá cao như It Follows, Get Out và Hereditary, những người hâm mộ thể loại kinh dị cảm thấy hài lòng vì chất lượng ổn định của thể loại này trong vài năm qua. Nhưng trong quá khứ, nỗi kinh hoàng đã bao trùm bởi sự bùng nổ của thể loại phim kinh dị tàn bạo (torture porn).
Là một thuật ngữ do nhà phê bình phim David Edelstein đặt ra, “torture porn” là thể loại có đặc điểm là bạo lực tàn bạo và máu me, khiến mọi người phải shock. Sau thành công của phim Saw năm 2004, thu về con số khổng lồ 103,9 triệu đô la và gấp hơn 80 lần ngân sách, một số nhà làm phim đã tham gia vào thể loại đẫm máu này. Những bộ phim này khiến khán giả nổi da gà hơn là la hét, ví dụ như Hostel, một bộ phim kinh dị quá tàn bạo.
Cuối cùng, sự tàn bạo của các bộ phim kinh dị với những hình thức ghê rợn đã lên đến đỉnh điểm trong bộ phim The Human Centipede. Đối với những ai chưa biết, “con rết người” là một chuỗi những con người xui xẻo bị một nhà khoa học điên khùng khâu trực tràng vào miệng (do Dieter Laser thủ vai). Quả thật, nó đã khiến cho trò giết người bí ẩn của “Saw” còn “nhẹ nhàng” chán.
2. Phim “nhái”
Blazing Saddles, Three Amigos, Airplane – Có điều gì hài hước hơn một bộ phim nhái hay không? Nhưng ngoại trừ những phim của Wayans Brothers từ Scary Movie (2000), cho đến Vampires Suck vào năm 2010.
Ngớ ngẩn một cách kỳ lạ, Wayans dường như nghĩ rằng một bộ phim nhái có nghĩa là lấy ngẫu nhiên các đoạn từ các bộ phim khác để ghép lại thành những trò đùa thô thiển mang tính châm biếm. Ví dụ như Scary Movie 4 dành toàn bộ một phân cảnh tái hiện cảnh Tom Cruise nhảy trên chiếc ghế dài của Oprah mà hông liên quan đến bất kỳ tình tiết nào của câu chuyện.
Scary Movie 4 (2006) trailer:
Những phần đầu của loạt phim này đôi khi gây được tiếng cười nhờ dàn diễn viên tận tâm bao gồm Anna Faris, Kevin Hart và Charlie Sheen. Nhưng với Date Movie, Epic Movie, Superhero Movie, Meet The Spartans và Dance Flick, chúng thực sự đã hết hấp dẫn.
Với thể loại này, điều đáng sợ hơn nữa là nó đã thu về hơn 600 triệu đô la trên toàn thế giới.
3. Những bộ đồ béo
Phim là một phương tiện hình ảnh, ngoại hình và cách thể hiện của diễn viên có thể làm nên hoặc phá vỡ một nhân vật. Một số diễn viên, như Christian Bale, cố gắng hết sức để thay đổi cơ thể của mình cho vai diễn, trong khi những đặc điểm khác biệt của những diễn viên khác giúp họ định hình được nhân vật ngay từ đầu như Danny DeVito hay The Rock.
Vậy tại sao nhiều nhà làm phim đầu những năm 2000 lại quyết định “nhét” diễn viên của họ vào trong những bộ đồ béo bằng cao su thiếu chuyên nghiệp một cách “xúc phạm” người xem?
Shallow Hal, Norbit, Big Momma’s House, Austin Powers, Just Friends, Date Movie và Dodgeball chỉ là một vài trong số rất nhiều bộ phim sử dụng những bộ đồ để tạo hiệu ứng hài hước. Bởi còn gì vui hơn (hoặc buồn hơn) khi nhìn thấy Ryan Reynolds hay Gwyneth Paltrow vốn rất hấp dẫn phải khó khăn để thể hiện cảm xúc với khuôn mặt có nọng cằm?
“Chúng ta đang sống trong một thế giới với những nghệ sĩ tạo hiệu ứng đặc biệt đáng kinh ngạc, những người có thể biến con người thành quái vật, thây ma, người lai với động vật, yêu tinh, rồng, nhân mã, những sinh vật thậm chí không tồn tại, và làm cho chúng trông thực tế và đáng tin hơn một diễn viên trong bộ đồ béo,” một blogger chia sẻ.
“Vấn đề với những bộ quần áo béo… là vẻ ngoài rất ưa nhìn của họ được làm khác đi để gây cười. Nó trông không thật và nó hài hước, hề hề, lố bịch.”
Ý tưởng rằng Jack Black phải lòng nhân vật Shallow Hal ngoại cỡ trong phim Paltrow được cho là nực cười đến mức người ta cho rằng anh đã bị thôi miên.
Không phải lúc nào cũng buồn cười, việc sử dụng những bộ đồ béo khiến tất cả những diễn viên mặc chúng thấy xấu hổ và có thể sẽ khiến họ mất một lượng fan kha khá. Đây không phải là một phong cách những năm 2000 đáng để phổ biến.
4. Các tuyến cốt truyện đan xen không liên quan
Năm 2003, bộ phim rom-com Love Actually được phát hành và thay đổi nền phim ảnh cả một thập kỷ. Bộ phim ca ngợi tình yêu, niềm vui và Giáng sinh của Richard Curtis chuyển đổi giữa các cốt truyện riêng lẻ của 10 nhân vật có mối liên hệ với nhau vào tháng 12. Một loạt các chi tiết với nhiều cung bậc khác nhau, từ vui vẻ chân thành, táo bạo đến đau buồn, có rất ít điểm chung ngoài khung cảnh London đầy tuyết. Nó thể hiện một niềm tin mơ hồ rằng “… tình yêu luôn ở xung quanh chúng ta.”
Love Actually (2003) trailer:
Đạo diễn Gary Marshall hẳn đã có tính toán, vì phương pháp “thập cẩm” này sẽ trở nên rõ ràng trong bộ phim Valentine’s Day sắp tới của ông. Bằng cách phát hành các phần tiếp theo có tựa đề hấp dẫn là New Year’s Eve và Mother’s Day, một số nhà làm phim khác cũng đã chấp nhận cấu trúc câu chuyện của “Love Actually” với Crazy Stupid Love, The Holiday, He’s Just Not That Into You và What To Expect When You’re Expecting.
Bạn có nghĩ rằng những xu hướng điện ảnh những năm 2000 này đã lỗi thời và cần được loại bỏ triệt để không? Hãy cho chúng mình được biết trong phần bình luận bên dưới!
Một số bài viết có thể bạn quan tâm:
- Leonardo da Vinci: Thiên tài toàn năng vĩ đại của nhân loại
- An Lạc Truyện và Tinh Hán Xán Lạn: Phim nào được netizen đánh giá cao hơn?
- 10 sách nói hay giúp rèn luyện tiếng Anh và khiến mùa hè thêm thú vị
- Những sự thật thú vị về nền văn minh Maya cổ đại và đầy bí ẩn