Bị tôi đẩy ra, anh hoảng hốt lắm, liền kéo tôi chạy một mạch ra quán cà phê. Đến quầy thu, anh bỏ lại một trăm nghìn rồi kéo tôi đi khuất trong ánh mắt tò mò của mọi người. Được một lúc, cơ thể tôi buộc phải kháng nghị lại anh, chân tôi nhói lên vì mang giày cao gót, đáng lẽ hôm nay tôi phải đến thử việc ở quán cà phê nọ chứ không phải bị kéo xộc xệch như thế này. Tôi dùng sức để gỡ bàn tay đang siết chặt tay trái của mình, anh khiến cổ tay của tôi đỏ ửng. Tôi tựa vào góc cây bên cạnh thở hổn hển vì mệt. Anh lại gần, lau mồ hôi cho tôi:
Anh gượng cười, đôi mắt tối hẳn, hằn lên đó là hỗn độn những cảm xúc. Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, đau nhói khi thấy nụ cười của anh đã tắt hẳn đi và thay vào đó là những giọt nước mắt chua chát. Có vẻ Chúa đã bỏ quên anh ta…À, không, Người còn lãng quên tôi nữa. Tôi lặng người nhìn anh, thật lâu cho đến khi anh ngừng khóc và đủ lâu để cho cái bánh xe đỏ rực khổng lồ kia khuất về nửa bên kia bán cầu. Bỗng anh ôm chặt lấy tôi:
Nhưng thật tàn nhẫn, nụ cười ấy thực chất không dành cho tôi, ánh mắt ấy cũng không dành cho tôi, và chính anh cũng không thuộc về tôi. Mãi sau này tôi mới nhận ra mình đã ngu ngốc như thế nào, nhưng đến lúc đó cũng đã quá muộn để làm lại, trái tim tôi đã bị anh kiểm soát. Còn trái tim của anh bị Khả Vy nắm giữ.
Trong một cơn say, anh đã đẩy tôi ra chỉ để chạy đến nơi mà cô ấy từng sống, đứng lặng người ở đó rất lâu mặc cho gió lạnh xé từng tấc thịt, gọi tên cô ấy đến khản cả cổ. Tôi đứng bên kia đường, cũng lặng người rất lâu, và đã khóc rất nhiều. Mãi đến đêm ấy, tôi mới sực tỉnh ra rằng mình chỉ là một cái bóng, mãi mãi cũng chỉ là một “vật thay thế” để anh lấp đầy nỗi cô đơn ngột ngạt của anh. Đêm ấy, hai con người, cùng một nhịp đập, cùng một nhịp thở, cùng một nỗi đau,…nhưng Chúa đã lãng quên chúng tôi…hai đường thẳng chỉ cắt nhau ở một điểm duy nhất rồi lạc mất nhau vĩnh viễn.
Đó là chuyện của tháng sau, hiện tại, anh đang theo đuổi tôi! Và tôi vẫn nghĩ rằng anh đang muốn mở rộng trái tim mình để đón nhận một tình cảm mới – là tôi. Dù anh rất ít khi gọi tên tôi nhưng anh luôn dành tất cả sự trìu mến và lòng bao dung của mình cho tôi. Hạnh phúc mà anh mang lại giống như một đóa hoa hồng ngọt dịu. Khi người ta đắm chìm trong vẻ đẹp kiêu sa và hương thơm đầy quyến rũ của hoa hồng, họ thường quên mất chúng có những cái gai, nhọn và sắc.
Một sáng mùa thu lành lạnh, tôi ngồi bên cửa, bật radio nghe vài bản nhạc Trịnh xưa cũ. Tôi là một con người hướng nội và hay nuối tiếc quá khứ bởi vậy một khi đã yêu, thật sự rất khó buông tay. Sáng hôm nay là buổi sáng sau cái đêm lạnh lùng ấy, tim tôi vẫn còn nhoi nhói khi nghĩ về tối hôm qua. Nhìn ra bầu trời trong veo rồi lại cuối nhìn ban công, tôi phát hiện anh đã đứng đấy, không biết từ lúc nào. Tôi vội chạy nhanh xuống vì sợ cái lạnh của thu sẽ làm anh đau. Thấy tôi, anh lặng người không nói gì, ánh mắt anh có gì đó rất khác lạ…một chút gì đó thương hại??? Phải không? Tôi nhìn lầm chăng? Anh cúi mặt, dằn vặt nói:
Sáng hôm sau, tôi thả người xuống dòng xe cộ chật chội đang cố nhích lên từng chút.
Về với Chúa, liệu người có thể yêu thương tôi hơn không?
Mãi mãi, tôi vẫn là người vô danh, lướt qua cuộc đời của anh…