Khi lựa chọn hình xăm chiếc phong thư, điều tôi muốn gửi gắm, phần nhiều lại không phải là tình yêu tôi dành cho người ấy. Ngày đó và cả bây giờ, điều tôi trân trọng nhất ở tình yêu ấy, là sự sẻ chia – cái cảm giác tôi vẫn chưa thật sự tìm lại được ở bất kỳ người nào khác. Tôi từng nói với anh ấy rằng “anh là nơi em có thể nói ra mọi điều một cách thành thật nhất.”
Chiếc phong thư sau gáy
Những đợt lạnh tê tái của mùa đông chắc là đã đi qua, tôi cũng “cất dần” những thói quen của một mùa giá rét. Thả lớp rèm voan buông xuống khung cửa ban công để ngày mới được đánh thức dậy bằng tia nắng sớm len lỏi vào tận giường. Lục tìm những chiếc dây buộc tóc để vén cao mái tóc dài đã buông xõa suốt những tháng mùa đông. Soi mình trong gương, không còn mặc những chiếc áo cổ cao, tóc buộc đuôi ngựa, tôi tự thấy diện mạo của mình dường như cũng tươi sáng hơn.
Xoay qua xoay lại trước gương, bất giác tôi nhận ra còn một điều thay đổi nữa khi tôi “cất đi” những thói quen mùa lạnh, một điều mà ngay cả khi soi gương thì tôi cũng không nhìn thấy được. Đó là hình xăm chiếc phong thư, giờ sẽ lại lộ rõ sau gáy tôi. Nó là hình xăm mang câu chuyện “thật” nhất mà tôi chọn để “ghi lại” trên cơ thể mình.
Nói rằng đó là hình xăm mang “câu chuyện thật nhất” có vẻ cũng không chính xác, vì mỗi hình xăm đều kể một câu chuyện của tôi. Chỉ là tôi lúng túng khi không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả được suy nghĩ của mình.
Mỗi hình xăm đều mang một câu chuyện
Nhưng câu chuyện mà tôi “cất giữ” trong phong thư sau gáy, tôi mong đó sẽ là câu chuyện đẹp nhất, cho dù là từ ngày ấy, trong hiện tại và cả sau này.
Hình xăm là thứ sẽ đi theo chúng ta suốt cuộc đời. Tôi tin, khi quyết định di những nét mực lên cơ thể mình, chẳng ai là không biết, nó sẽ chẳng dễ xóa đi như dùng một cục tẩy trên tờ giấy trắng. Tôi, cũng như những người khác, khi lựa chọn xăm lên cơ thể một hình ảnh, một dòng chữ, tôi tin rằng mình sẽ không bao giờ hối hận hay muốn xóa đi. Bạn tôi từng nhắc tôi rằng “đừng vội vàng xăm một điều gì đó về tình yêu…”. Bản thân tôi cũng hiểu, tình yêu có thể sẽ không là mãi mãi. Nhưng ngày ấy, tôi chẳng ngần ngại. Sau nhiều năm, tôi cũng chưa từng hối hận. Không phải vì tình yêu năm ấy đã đến được bến đỗ viên mãn, thậm chí nó đã từng đứt gánh giữa đường.
Khi lựa chọn hình xăm chiếc phong thư, điều tôi muốn gửi gắm, phần nhiều lại không phải là tình yêu tôi dành cho người ấy. Ngày đó và cả bây giờ, điều tôi trân trọng nhất ở tình yêu ấy, là sự sẻ chia – cái cảm giác tôi vẫn chưa thật sự tìm lại được ở bất kỳ người nào khác. Tôi từng nói với anh ấy rằng “anh là nơi em có thể nói ra mọi điều một cách thành thật nhất.”
Những hình xăm trên cơ thể tôi đều ở những vị trí rất dễ nhận thấy. Tôi không có ý định “khoe khoang” rằng mình cá tính, nhưng cũng chẳng muốn giấu giếm hay cảm thấy ngại ngùng về những điều thuộc về bản thân mình. Mỗi khi nhìn vào hình xăm của mình, tôi luôn nhớ về những điều đã qua, những “chất liệu trong câu chuyện” tạo nên hình xăm đó. Với tôi, hình xăm là lời nhắc nhở bản thân, chứ không phải là những vết mực xấu.
Chỉ duy nhất hình xăm chiếc phong thư sau gáy là tôi không thể tự nhìn thấy được.
Nhưng cũng giống như tình yêu, cũng giống như cảm giác ấm áp, tin tưởng để sẻ chia, dù có thể tôi chẳng dễ dàng nhìn thấy, cũng chẳng dễ dàng tìm thấy nhưng tôi biết nó vẫn sẽ luôn ở cạnh tôi.