Jim Jarmusch không làm phim zombie theo cách thông thường. Vì thế, nếu bạn mong đợi những pha rượt đuổi căng thẳng hay các màn đấu súng nghẹt thở thì Kẻ Chết Không Chết (The Dead Don’t Die) sẽ khiến bạn bất ngờ – hoặc thất vọng. Đây không chỉ là một bộ phim về ngày tận thế, mà còn là một câu chuyện châm biếm sâu cay về xã hội hiện đại, về sự thờ ơ, vô cảm và cả nỗi tuyệt vọng trước một thế giới đang dần lụi tàn. Dưới góc nhìn của Jarmusch, zombie không chỉ là những kẻ săn thịt sống mà còn là tấm gương phản chiếu chính con người.
Thông tin phim Kẻ Chết Không Chết

- Tên tiếng Anh: The Dead Don’t Die
- Điểm IMDb: 5,4/10 (dựa trên 94.000 phiếu bầu)
- Thể loại: Kinh dị, hài
- Đạo diễn: J. A. Bayona
- Diễn viên: Bill Murray, Adam Driver, Chloë Sevigny, Steve Buscemi, Tilda Swinton,…
- Khởi chiếu: Ngày 14 tháng 06 năm 2019
- Quốc gia: Mỹ
- Thời lượng: 144 phút
- Giới hạn độ tuổi: 18+
Nội dung phim Kẻ Chết Không Chết
Tại thị trấn nhỏ Centerville, những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xảy ra khi ngày dài hơn bình thường, điện thoại mất sóng và radio chỉ phát một bài hát duy nhất. Nguyên nhân được cho là do “polar fracking” – hoạt động khoan dầu tại hai cực đã khiến Trái Đất lệch trục. Không lâu sau, người chết bắt đầu đội mồ sống dậy và tấn công con người, nhưng thay vì chỉ săn thịt, chúng còn lặp lại những thói quen cũ như chơi golf hay tìm rượu vang. Ba viên cảnh sát địa phương – Cliff (Bill Murray), Ronnie (Adam Driver) và Mindy (Chloë Sevigny) – tìm cách đối phó với cơn ác mộng này, nhưng với thái độ cam chịu nhiều hơn là quyết tâm chiến đấu. Giữa sự hỗn loạn, Zelda Winston (Tilda Swinton), một nữ pháp y bí ẩn với thanh katana, là người duy nhất có vẻ đủ năng lực để chống lại lũ thây ma. Khi đêm xuống, zombie ngày càng đông, và dù con người cố gắng chống trả, mọi thứ dường như đã quá muộn.
Trailer phim Kẻ Chết Không Chết
Review phim Kẻ Chết Không Chết
Jim Jarmusch là một trong những đạo diễn có phong cách đặc trưng đến mức nếu bạn yêu thích nó, bạn sẽ dễ dàng bỏ qua những khiếm khuyết trong các tác phẩm của ông. Dù Kẻ Chết Không Chết (The Dead Don’t Die, 2019) không phải là bộ phim xuất sắc nhất của Jarmusch nhưng nó vẫn mang đến một góc nhìn đầy u sầu và trào phúng về sự tận diệt của thế giới. Bộ phim kết hợp giữa kinh dị, hài hước và châm biếm, tạo nên một câu chuyện về zombie vừa quen thuộc vừa đầy chất riêng của vị đạo diễn này.
Câu chuyện diễn ra tại Centerville, một thị trấn nhỏ điển hình của nước Mỹ. Một ngày nọ, các hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện: ngày dài hơn, đêm đến đột ngột, tín hiệu điện thoại yếu dần, radio chập chờn, chỉ còn lại giai điệu bài hát The Dead Don’t Die của Sturgill Simpson vang lên như một điềm báo. Và rồi, người chết đội mồ sống dậy.

Nhưng khác với những bộ phim zombie thông thường, Jarmusch không tạo ra một cơn hoảng loạn hỗn loạn hay những cuộc truy đuổi căng thẳng. Những thây ma ở đây không chỉ đơn giản là những kẻ săn thịt sống mà còn là hiện thân của những linh hồn lạc lối, lang thang với những thói quen cũ của cuộc đời trước. Có kẻ vẫn vung vẩy cây vợt tennis, có kẻ kéo lê chiếc đàn guitar hay lẩm bẩm tên những món hàng tiêu dùng như một lời tụng niệm vô nghĩa (“Skittles…”). Điều này gợi nhớ đến Dawn of the Dead (1978) của George Romero – bộ phim đã biến zombie thành biểu tượng của chủ nghĩa tiêu dùng vô thức.
Dẫn dắt câu chuyện là ba cảnh sát trưởng của thị trấn: Cliff Robertson (Bill Murray), viên cảnh sát già điềm tĩnh nhưng đầy hoài nghi; Ronnie Petersen (Adam Driver), người luôn miệng lặp lại rằng “Chuyện này sẽ kết thúc tệ hại” và Mindy Morrison (Chloë Sevigny), cô cảnh sát yếu đuối nhất nhóm, dần hoảng loạn trước sự điên loạn của thế giới. Sự kết hợp giữa ba nhân vật này mang đến những tình huống dở khóc dở cười khi họ đối mặt với đại dịch một cách vô cùng thờ ơ, như thể họ đã quá quen với sự sụp đổ của xã hội.
Bên cạnh họ là một dàn nhân vật phụ đa dạng, mỗi người đại diện cho một mảnh ghép của bức tranh biếm họa mà Jarmusch vẽ ra. Có Hermit Bob (Tom Waits), kẻ sống ẩn dật trong rừng, như một nhà tiên tri hoài nghi quan sát thế giới từ xa. Có Zelda Winston (Tilda Swinton), một nữ pháp y lập dị với thanh kiếm katana, giống như một chiến binh lạc thời giữa bầy xác sống. Và có Frank Miller (Steve Buscemi), gã nông dân đeo chiếc mũ đỏ với dòng chữ “Keep America White Again” – một sự châm biếm không thể rõ ràng hơn về chủ nghĩa dân tộc cực đoan ở Mỹ.
Jarmusch không che giấu sự bi quan của mình về tương lai. Ông biến ngày tận thế thành một cuộc tàn lụi chậm rãi, không có sự phản kháng mạnh mẽ, không có hy vọng cho một ngày mai tươi sáng như lời của Ronnie: “Chuyện này sẽ kết thúc tệ hại”. Và đúng như vậy, mọi nỗ lực chống lại zombie đều trở nên vô nghĩa. Không có những anh hùng cứu thế, không có phép màu nào xuất hiện.
Nguyên nhân của tận thế trong phim cũng đầy tính biểu tượng: “polar fracking” – một thuật ngữ giả tưởng về việc khoan dầu ở vùng cực, khiến Trái Đất lệch khỏi trục quay. Đây là một phép ẩn dụ rõ ràng cho biến đổi khí hậu và sự tàn phá môi trường mà con người gây ra. Nhưng thay vì một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ, Jarmusch chọn cách nhấn mạnh sự thờ ơ của con người. Khi thảm họa xảy ra, người ta vẫn cố chấp phủ nhận, hoặc đơn giản là tiếp tục cuộc sống thường nhật, mặc cho thế giới xung quanh đang sụp đổ.
Phong cách làm phim của Jarmusch cũng góp phần tạo nên sự mỉa mai này. Ông thường xuyên phá vỡ bức tường thứ tư, khiến nhân vật nhận thức được rằng họ đang ở trong một bộ phim. Khi Ronnie nghe radio phát bài The Dead Don’t Die, anh ta nói thẳng: “Đây là bài hát chủ đề của phim”. Khi nhân vật này tiết lộ rằng anh ta đã đọc kịch bản và biết trước kết thúc, Cliff chỉ có thể chán nản thốt lên: “Vậy thì ít nhất cậu cũng có thể cho tôi biết tôi sẽ chết thế nào chứ?” Sự tự ý thức này không chỉ khiến bộ phim trở nên hài hước mà còn củng cố thông điệp: tất cả chúng ta đều biết kết cục sẽ ra sao, nhưng chúng ta vẫn bất lực, chỉ có thể nhìn nó xảy ra.
Trong phim, zombie không chỉ là những cái xác biết đi mà còn là hình ảnh phản chiếu của con người. Chúng quay trở lại với những thói quen xưa cũ, vẫn bị ám ảnh bởi những điều vô nghĩa trong cuộc sống trước kia. Nhưng thực chất, ngay từ khi còn sống, chúng đã là những “xác sống” đúng nghĩa – những kẻ mải mê theo đuổi vật chất mà quên mất ý nghĩa thật sự của cuộc đời.
Điều này được thể hiện rõ qua chi tiết đơn giản nhưng đắt giá: những con zombie khi bị giết không chảy máu mà chỉ bốc lên những làn khói tro đen. “Tro bụi hoàn tro bụi” như một lời nhắc nhở rằng tất cả sẽ trở về hư vô. Đây là cái nhìn vừa trữ tình, vừa tàn nhẫn của Jarmusch về nhân loại.
Một trong những câu thoại đáng nhớ nhất đến từ Zelda Winston khi cô nhìn đám zombie lảo đảo tiến tới và nhận xét: “Thật háu ăn…nhưng đã quá hạn sử dụng rồi”. Lời nói này không chỉ dành cho zombie mà còn dành cho cả nhân loại – một giống loài tham lam, kiệt quệ và đã đến hồi kết.

Nếu phải so sánh, Kẻ Chết Không Chết giống như một bản nhạc punk rock được chơi ở tốc độ chậm. Nó có đầy đủ yếu tố nổi loạn, châm biếm và bi quan đặc trưng của punk, nhưng thay vì bùng nổ, nó lại trôi qua một cách uể oải, chậm rãi và có phần cam chịu. Bộ phim không phải là một tác phẩm kinh dị gay cấn hay một câu chuyện zombie hoành tráng mà là một bức chân dung trào phúng về sự tàn lụi của nhân loại.
Và cũng như những bộ phim khác của Jarmusch, Kẻ Chết Không Chết không dành cho tất cả mọi người. Nhịp phim chậm, lời thoại lặp lại, những đoạn hội thoại tưởng như vô nghĩa – tất cả có thể khiến những ai mong chờ một bộ phim zombie “chính thống” cảm thấy thất vọng. Nhưng với những ai yêu thích phong cách của Jarmusch, đây là một tác phẩm đáng suy ngẫm, một lời nhắc nhở rằng chúng ta đã chết từ lâu, chỉ là chúng ta chưa nhận ra mà thôi.
Kết luận: Một bộ phim zombie khác biệt, nhưng không dành cho số đông
The Dead Don’t Die không phải là bộ phim zombie dành cho những ai muốn một cuộc chiến sinh tồn gay cấn. Nó cũng không phải là một bộ phim hài dễ dãi với những trò lố rẻ tiền. Đây là một bộ phim chậm rãi, kỳ quặc, đầy châm biếm và bi quan – một bản nhạc punk rock dành cho ngày tận thế. Nếu bạn là fan của Jim Jarmusch, đây là một bộ phim không thể bỏ qua. Nhưng nếu bạn tìm kiếm một bộ phim zombie giải trí thông thường, có lẽ bạn sẽ thấy nó…thật tệ hại.
Bạn có thể quan tâm:
Mình rất mong được nhận được phản hồi từ các bạn về bài viết này.