Mỗi lần nhắc tới cái chết, chúng ta lại tưởng tượng ra những điều đau buồn và mất mát. Và nghĩa trang, nơi chôn cất người qua đời trở thành một nơi “không ai muốn tới”. Nhưng một nghĩa trang ở Rumani lại có tên là hạnh phúc, tại sao vậy? Hãy cùng ghé thăm khu nghĩa địa được người dân ở đây xem là tràn đầy niềm vui để biết nguyên nhân nhé!
Hầu hết các nghĩa trang trên thế giới là nơi nghiêm trang và yên tĩnh, nơi mà sự ưu buồn ngự trị. Thế nhưng nghĩa trang tại ngôi làng nhỏ Sapanta nằm ở phía bắc Rumani thì hoàn toàn ngược lại, có lẽ đây là nghĩa trang kì lạ nhất trên thế giới mà được mọi người biết đến với cái tên “nghĩa địa vui vẻ” hay “nghĩa trang hạnh phúc”.
Câu chuyện bắt đầu vào năm 1935, khi ông Stan Ioan Patras, một thợ mộc lâu năm ở đây nảy ra ý tưởng tô điểm sắc màu cho những cây thánh giá theo như sở thích của bạn ông lúc còn sống sau đám tang. Sau đó, nhiều ngôi một khác cũng được chạm trổ và vẽ lên nhiều màu sắc như vậy. Đến năm 1960, nghĩa địa có thêm khoảng 800 kiệt tác mới, nó trở thành truyền thống và một nét văn hóa độc đáo của ngôi làng nhỏ này, đồng thời biến nơi đây thành một bảo tàng nghệ thuật ngoài trời. Nghĩa trang tại làng Sapanta được hình thành chỉ với một lí do duy nhất là mang lại tiếng cười và những kỷ niệm cho người thăm viếng mà không thu lợi nhuận.
Nghĩa địa vui vẻ là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Rumani. Du khách từ khắp nơi trên thế giới đến đây để chiêm ngưỡng hơn 800 cây thánh giá làm bằng gỗ sồi được trang trí đầy màu sắc. Đặc biệt những bức tranh được sơn vẽ với màu xanh chủ đạo, miêu tả lại cuộc sống của những người đã khuất. Đó là những bức vẽ hài hước, lãng mạn cùng với những bài thơ, bài hát trữ tình đầy thơ mộng… mô tả lại tính cách và câu chuyện cuộc đời của người đã mất.
Người dân ở ngôi làng Sapanta không xem cái chết như một thảm kịch, vì vậy mà họ xây dựng nghĩa trang vui vẻ này nhằm xóa đi không khí ảm đạm xung quanh, thay sự nghiêm trang thành sự hài hước và vui vẻ. Người ta tin rằng những người đã mất sẽ luôn ở trong tâm trí của những người yêu thương họ, họ mãi mãi là bất tử. Khi chết đi người ta sẽ chuyển đến một thế giới mới đầy niềm vui, với một cuộc sống nhiều điều tốt đẹp hơn và không có gì phải buồn sầu cả. Nguồn gốc của niềm tin này được truy trở lại từ triết lý sống của nền văn hóa Dacian cổ đại.