Nền văn hóa thức ăn nhanh không phải mới được phát triển gần đây mà đã có tuổi đời vài thế kỉ, đương nhiên các món ăn lúc đó khác biệt rất lớn với thời này. Cùng BlogAnChoi tìm hiểu 10 món ăn vặt nổi tiếng nhất phương Tây thế kỉ 19 nhé.
10. Chân cừu
Chân cừu thường được những người bán hàng rong mua từ các lò mổ với giá rẻ, lột da và luộc tại nhà trước khi bán trên đường phố. Khách hàng sẽ mua cả chiếc, ăn nóng hoặc lạnh tùy thích.
Nếu bạn may mắn thì người bán hàng đã làm sạch nguyên liệu – ví dụ như đất cát mắc trong móng cừu – trước khi nấu.
9. Lươn nóng
Lươn được nhập từ Hà Lan, cắt thành từng miếng rồi luộc chín, nước sốt được làm đặc bằng bột mì và rau mùi tây, nêm với hạt tiêu và bán nóng trong cốc. Khách hàng có thể thêm giấm hoặc bơ nếu muốn – đương nhiên là có giá cao hơn.
8. Saloop
Saloop đã được bán rộng rãi từ những năm 1600. Đó là một thức uống nóng và được cho là bổ dưỡng, có vị ngọt cao được làm từ rễ lan xay. Vào cuối thế kỷ 19, nguyên liệu chính của món này được thay bằng vỏ cây xá xị, có hương vị sữa và đường.
Saloop rất ngon miệng và được coi giàu tinh bột để bắt đầu hoặc kết thúc một ngày. Nếu bạn may mắn, đồ uống này được làm bằng rễ hoặc vỏ cây thích hợp chứ không phải thứ gì đó như lá trà đã qua sử dụng được nhặt từ đống rác.
7. Bánh pudding nho khô
Đây là một món bánh pudding luộc kiểu Anh, hoặc món tráng miệng giống như một loại bột ẩm với nho khô được rắc đây bên trong.
Đây là món ăn được trẻ em và người lớn thuộc tầng lớp lao động lúc đó yêu thích, có điều thứ được gọi là “nho khô” trong bánh không phải lúc nào cũng là trái cây sấy khô mà còn có thể là phân chuột!
6. Hàu ngâm, ốc xoắn
Hầu hết các loại động vật có vỏ ở thế kỉ 19 có thể được mua với giá rẻ như cho. Vì chúng nhanh hỏng nên việc ngâm chua để bảo quản càng lâu càng tốt là rất phổ biến.
Khi động vật có vỏ được bán ở dạng tươi, khoảng một nửa số khách hàng thích ăn sống hơn là luộc. Nếu bạn may mắn, hàu, ốc xoắn, hay những tứ tương tự vẫn còn tươi khi được cho vào dung dịch muối chua.
5. Sữa lừa
Sữa bò thông thường được bán vào mùa hè từ những người bán hàng dắt bò theo ngay trên đường phố. Họ cũng mua sữa gầy từ các hãng sữa để bán lại, với xô hoặc lon sữa trên vai.
Tuy nhiên, một số khách hàng lại thích những đồ uống đậm đà hơn, lạ hơn như sữa lừa chẳng hạn. Một số phụ nữ tin rằng uống loại sữa này – hoặc ăn sữa đông và váng sữa (pho mát tươi) – khiến họ trông trẻ trung hơn.
4. Cá phồng
Đây là món ăn được làm từ cá trích muối, hun khói lạnh nguyên con – có nghĩa là có đầy đủ đầu, nhãn cầu, ruột,… Những người bán hàng sẽ xiên cá vào một chiếc nĩa dài và nướng chín nó trên lửa cho đến khi thịt cá mềm, nhão ra.
3. Bia gừng
Lúc đầu bia gừng là một loại đồ uống có cồn nhẹ được làm bằng cách đun sôi nước với gừng và đường, lên men trong ít nhất là 12 giờ và tạo hương vị bằng axit xitric và đinh hương. Nó thường được đóng chai và bán trong vòng vài ngày.
Loại bia gừng rẻ tiền hơn được làm ngọt bằng mật đường. Những người bán hàng làm đồ uống này tại nhà, có thể là trong chiếc bồn mà vợ họ dùng để giặt tã bẩn cho các con.
2. Sữa gạo
Sữa gạo được làm bằng cách đun sôi gạo trong sữa gầy, uống chung với một thìa đường và rắc hạt tiêu. Món ăn này trông giống như một chiếc bánh gạo rất mỏng và nhiều nước.
Với giá cả rẻ tiền, nó thường được những người phụ nữ bán trên một chiếc chậu kim loại trên bếp than. Khách hàng sẽ ăn nó ngay trên lề đường.
1. Máu
Bệnh lao – khi đó được gọi là bệnh lao phổi – lan tràn vào thế kỉ 19. Người ta tin rằng máu tươi, nóng của động vật bị giết thịt sẽ bồi bổ thể chất cho người bệnh, làm giảm bớt bệnh tật.
Những người mua máu sẽ xếp hàng trong lò mổ với những chiếc cốc được cầm sẵn trên tay để hứng máu. Họ uống máu tươi lúc còn nóng ngay khi con vật bị chọc tiết.
+bánh nhân thịt
Bánh nướng thịt là một món ăn đường phố phổ biến. Thịt thường là thịt cừu, hoặc đôi khi là những mẩu thịt bò vụn (những miếng có gai, dai và/hoặc lung lay mà không ai khác muốn mua). Những người bán bánh phàn nàn rằng mọi người chế nhạo họ bằng cách gọi: “Meow! Meo!” khi họ đi qua. Tác phẩm của Henry Mayhew, London Labour and the London Poor (1851) ghi lại một người bán bánh như vậy khẳng định rằng mèo hầu như không bao giờ được sử dụng nữa.
Để bạn không nghĩ rằng người nghèo ở Victoria là những người duy nhất mắc chứng khó tiêu và ợ chua (chưa kể đến những cơn ác mộng) do ăn những món ăn kỳ lạ, tầng lớp trung lưu thấp hơn cũng đặt một số món ăn lạ lên bàn … nhưng đó là danh sách cho một ngày khác .
Bạn có thể đọc thêm:
Tớ mong muốn các bạn có thể dành một chút thời gian để đánh giá và chia sẻ cảm nhận của mình về bài viết này.