Bạn có bao giờ cảm thấy khó khăn khi phải vứt bỏ một món đồ, dù nó đã cũ kỹ, hỏng hóc hay không còn giá trị sử dụng? Việc giữ lại những món đồ lặt vặt không còn ý nghĩa không chỉ là thói quen mà có thể là dấu hiệu của rối loạn tích trữ (Hoarding Disorder). Đây là một tình trạng tâm lý phức tạp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống, không gian sinh hoạt và cả các mối quan hệ cá nhân. Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu rối loạn tích trữ là gì, dấu hiệu nhận biết, nguyên nhân và tác động của nó. Nếu bạn đang nghi ngờ mình hoặc ai đó đang gặp vấn đề với việc tích trữ đồ đạc, bài viết này sẽ là bước khởi đầu để hiểu và giải quyết vấn đề. Hãy cùng khám phá!
Rối loạn tích trữ là gì?
Rối loạn tích trữ (Hoarding Disorder) là một tình trạng tâm lý được đặc trưng bởi sự khó khăn kéo dài trong việc vứt bỏ hoặc chia tay với các đồ vật, bất kể chúng có giá trị thực tế hay không. Người mắc rối loạn này thường cảm thấy cần phải giữ lại mọi thứ, từ quần áo cũ, giấy tờ, đồ dùng hỏng cho đến những món đồ tưởng chừng vô giá trị như bao bì, chai lọ. Kết quả là không gian sống của họ bị lấn chiếm bởi đồ đạc, gây cản trở cho các hoạt động thường ngày như nấu ăn, ngủ nghỉ hay thậm chí di chuyển trong nhà.
Theo Hiệp hội Tâm lý Hoa Kỳ (APA), rối loạn tích trữ ảnh hưởng đến khoảng 2-6% dân số trên toàn cầu. Tại Việt Nam, mặc dù chưa có số liệu chính thức, tình trạng này đang dần được chú ý khi nhận thức về sức khỏe tâm lý ngày càng tăng. Không giống như thói quen sưu tầm – vốn có tổ chức, mục đích rõ ràng và mang lại niềm vui – tích trữ trong rối loạn này thường gây ra sự lộn xộn, mất kiểm soát và ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống.
Phân biệt rối loạn tích trữ với thói quen giữ đồ thông thường:
- Tích trữ: Đồ đạc chất đống không có tổ chức, chiếm không gian sống, gây căng thẳng hoặc nguy hiểm (như nguy cơ cháy nổ, vệ sinh kém).
- Sưu tầm: Các món đồ được chọn lọc, sắp xếp gọn gàng, thường có giá trị cá nhân hoặc văn hóa và không làm cản trở cuộc sống.
Một ví dụ điển hình: Một người mắc rối loạn tích trữ có thể giữ hàng trăm tờ báo cũ vì nghĩ rằng “sẽ cần đọc lại”, dù chúng chiếm hết lối đi trong nhà. Trong khi đó, một nhà sưu tầm tem sẽ cẩn thận lưu giữ bộ sưu tập trong album, không làm ảnh hưởng đến không gian sống.

Dấu hiệu và triệu chứng của rối loạn tích trữ
Rối loạn tích trữ không chỉ đơn giản là việc giữ lại nhiều đồ đạc mà còn đi kèm với những hành vi và cảm xúc đặc trưng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hàng ngày. Dưới đây là các dấu hiệu và triệu chứng chính giúp bạn nhận biết tình trạng này ở bản thân hoặc người thân:
- Tích trữ đồ vật không cần thiết: Người mắc Hoarding Disorder thường giữ lại những món đồ không còn giá trị sử dụng như quần áo cũ, giấy báo, chai lọ, bao bì thực phẩm hoặc thậm chí rác. Họ có thể cảm thấy những món đồ này “có thể hữu ích trong tương lai” dù thực tế không phải vậy.
- Không gian sống bị lấn chiếm: Nhà cửa, phòng ngủ, bếp hoặc nhà tắm trở nên chật kín bởi đồ đạc, khiến việc sử dụng các khu vực này trở nên khó khăn. Ví dụ, bàn ăn có thể bị phủ đầy đồ đến mức không thể dùng để ăn uống.
- Lo lắng hoặc đau khổ khi vứt bỏ đồ: Chỉ cần nghĩ đến việc bỏ đi một món đồ, người mắc rối loạn tích trữ đã cảm thấy căng thẳng, lo âu hoặc thậm chí tức giận. Họ thường gắn bó cảm xúc mạnh mẽ với đồ vật, xem chúng như một phần của bản thân.
- Xung đột với gia đình hoặc bạn bè: Người thân có thể cảm thấy khó chịu hoặc lo lắng khi thấy không gian sống lộn xộn, dẫn đến tranh cãi hoặc căng thẳng. Người mắc rối loạn thường phản ứng tiêu cực khi bị đề nghị dọn dẹp.
- Ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần và thể chất: Tích trữ có thể gây ra lo âu, trầm cảm hoặc cảm giác cô lập xã hội. Về mặt thể chất, đống đồ lộn xộn có thể dẫn đến vệ sinh kém, nguy cơ cháy nổ hoặc tai nạn như ngã do lối đi bị chặn.
Ví dụ thực tế: Một người mắc rối loạn tích trữ có thể giữ lại hàng chục đôi giày cũ vì nghĩ rằng “chúng vẫn còn sửa được”, dù chúng chiếm hết lối đi trong nhà. Họ có thể từ chối sự giúp đỡ vì cảm thấy xấu hổ hoặc sợ mất đi những món đồ thân thuộc.

Nguyên nhân của rối loạn tích trữ
Hiểu được nguyên nhân của rối loạn tích trữ giúp chúng ta đồng cảm hơn với những người mắc phải và tìm ra cách hỗ trợ hiệu quả. Tình trạng này không đơn thuần là do “lười dọn dẹp” hay “thích giữ đồ” mà thường bắt nguồn từ nhiều yếu tố phức tạp, bao gồm tâm lý, di truyền và môi trường.
Yếu tố tâm lý
- Rối loạn lo âu và trầm cảm: Người mắc rối loạn tích trữ thường đối mặt với cảm giác lo lắng hoặc trầm cảm, khiến họ tìm sự an ủi trong việc giữ lại đồ đạc. Những món đồ này trở thành “lá chắn” giúp họ cảm thấy an toàn.
- Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD): Khoảng 20% người mắc Hoarding Disorder có liên quan đến OCD, theo Hiệp hội Tâm lý Hoa Kỳ (APA). Họ có thể bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng bỏ đồ đi sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
- Chấn thương tâm lý: Những sự kiện đau buồn như mất người thân, ly hôn, hoặc gặp khủng hoảng lớn có thể kích hoạt hành vi tích trữ như một cách để đối phó với cảm giác mất mát.
Yếu tố di truyền
Nghiên cứu cho thấy rối loạn tích trữ có thể có yếu tố di truyền. Nếu một thành viên trong gia đình (cha mẹ, anh chị em) mắc rối loạn này hoặc các rối loạn tâm lý khác, nguy cơ mắc bệnh sẽ cao hơn. Các nghiên cứu gần đây chỉ ra rằng những thay đổi trong hoạt động não bộ, đặc biệt ở vùng kiểm soát ra quyết định, có thể liên quan đến tình trạng này.
Yếu tố môi trường
- Môi trường sống thời thơ ấu: Người lớn lên trong một gia đình có thói quen tích trữ hoặc không gian sống lộn xộn có xu hướng phát triển hành vi tương tự. Ví dụ, trẻ em chứng kiến cha mẹ giữ lại mọi thứ có thể học theo hành vi này.
- Mất mát hoặc khủng hoảng: Một sự kiện lớn như mất việc làm, phá sản, hoặc cái chết của người thân có thể khiến người ta bám víu vào đồ đạc như một cách để duy trì cảm giác kiểm soát.
Yếu tố văn hóa
Ở một số nền văn hóa, đặc biệt tại Việt Nam, việc giữ lại đồ đạc “phòng khi cần” được xem là tiết kiệm hoặc thực dụng. Tuy nhiên, khi hành vi này vượt quá giới hạn và gây ảnh hưởng tiêu cực, nó có thể trở thành dấu hiệu của rối loạn tích trữ.

Cách nhận biết và hỗ trợ rối loạn tích trữ
Nhận biết sớm
- Quan sát hành vi: Chú ý nếu một người tích trữ đồ đạc không cần thiết, như giữ lại hàng trăm chai nhựa hoặc quần áo cũ không còn sử dụng được.
- Kiểm tra không gian sống: Nếu nhà cửa lộn xộn đến mức không thể sử dụng các khu vực chức năng (phòng ngủ, bếp), đây có thể là dấu hiệu của Hoarding Disorder.
- Lắng nghe cảm xúc: Người mắc rối loạn thường tỏ ra lo lắng, tức giận hoặc buồn bã khi được đề nghị vứt bỏ đồ đạc. Họ có thể viện lý do như “món đồ này có giá trị kỷ niệm” để giữ lại mọi thứ.
Cách tiếp cận người mắc rối loạn
- Không phán xét: Tránh chỉ trích hoặc ép buộc họ dọn dẹp, vì điều này có thể khiến họ khép kín hơn. Hãy thể hiện sự thấu hiểu và đồng cảm.
- Khuyến khích nhẹ nhàng: Đề nghị bắt đầu từ những bước nhỏ, như dọn dẹp một góc phòng, thay vì yêu cầu dọn cả ngôi nhà.
- Tạo niềm tin: Cho họ thấy rằng bạn muốn giúp đỡ vì lo lắng cho sức khỏe và hạnh phúc của họ, chứ không phải để lấy đi đồ đạc.
Phương pháp điều trị và hỗ trợ
- Liệu pháp tâm lý: Liệu pháp nhận thức hành vi (CBT) là phương pháp hiệu quả nhất để điều trị rối loạn tích trữ. CBT giúp người mắc thay đổi cách suy nghĩ về đồ đạc và phát triển kỹ năng ra quyết định khi vứt bỏ.
- Hỗ trợ từ chuyên gia: Bác sĩ tâm thần hoặc chuyên gia tâm lý có thể đánh giá mức độ nghiêm trọng và đề xuất kế hoạch điều trị cá nhân hóa.
- Dọn dẹp chuyên nghiệp: Một số tổ chức cung cấp dịch vụ dọn dẹp chuyên biệt cho người mắc rối loạn tích trữ, kết hợp với hỗ trợ tâm lý để tránh tái phát.
- Hỗ trợ từ gia đình: Gia đình có thể tham gia các buổi tư vấn để hiểu cách hỗ trợ hiệu quả, đồng thời xây dựng môi trường tích cực cho người mắc.
Kết luận
Rối loạn tích trữ là một vấn đề tâm lý nghiêm trọng nhưng hoàn toàn có thể được kiểm soát nếu được nhận biết và điều trị kịp thời. Hành trình vượt qua Hoarding Disorder bắt đầu từ việc hiểu rõ tình trạng, nhận diện dấu hiệu và tìm kiếm sự hỗ trợ từ gia đình, bạn bè hoặc chuyên gia. Điều quan trọng là không nên phán xét mà hãy đồng hành với người mắc để họ cảm thấy được thấu hiểu và động viên.
Nếu bạn hoặc người thân đang đối mặt với rối loạn tích trữ, hãy bắt đầu từ những bước nhỏ: dọn dẹp một góc nhỏ trong nhà, tìm đến chuyên gia tâm lý, hoặc chia sẻ với người thân yêu. Mỗi bước tiến, dù nhỏ, đều là một hành động ý nghĩa để lấy lại không gian sống và sự bình yên trong tâm hồn. Đừng ngần ngại tìm kiếm sự giúp đỡ – bạn không hề đơn độc trên hành trình này!
Bạn có thể quan tâm:











































Hãy để lại bình luận của các bạn ở dưới đây, mình sẽ rất vui nếu biết được suy nghĩ của các bạn.