Trùng Khánh Sâm Lâm (Chungking Express) của Vương Khải Vệ là một bộ phim đầy xúc cảm có thể sẽ khiến cả tâm trí và cơ thể người xem phải trải qua từng đợt sóng cảm xúc mạnh mẽ.
Bộ phim kinh điển này sẽ khiến bạn không chỉ say đắm nhân vật của Vương Phi, mà còn yêu cả bài hát California Dreamin’, về cơ bản là bài hát chủ đề của bộ phim. Bộ phim đầy màu sắc, âm nhạc, ảo diệu; mọi thứ người xem có thể tìm kiếm trong một bộ phim điện ảnh. Bộ phim này không bao giờ nhàm chán và bao bọc chúng ta trong câu chuyện và các nhân vật của nó.
Thông tin phim Trùng Khánh Sâm Lâm
- Điểm Rotten Tomatoes: 8.7/10
- Điểm Metacritic: 77/100
- Điểm IMDb: 8.1/10
- Điểm Douban: 8.6 / 293 583 vote
- Đạo diễn: Vương Gia Vệ
- Diễn viên: Lâm Thanh Hà, Takeshi Kaneshiro, Lương Triều Vỹ, Vương Phi
- Thể loại: Tâm lý, Tình cảm – Lãng mạn, Chính kịch
- Giới hạn tuổi: 13
- Thời lượng: 1 giờ 42 phút
Nội dung chính phim Trùng Khánh Sâm Lâm
Phim lấy bối cảnh Hồng Kông hiện đại, xoay quanh hai người cảnh sát, mỗi người đều yêu theo cách riêng của họ. Hai câu chuyện tan vào nhau, họ có chung những vấn đề về chia ly, cô đơn và tình yêu trong cái không khí ngột ngạt nhưng hào nhoáng của những ngôi nhà cao tầng xếp san sát một cách xấu xí của Hồng Kông. Khi nghĩ về bộ phim, phần lớn khán giả sẽ nghĩ về những cảm xúc mà nó rút ra từ họ: Vương Phi táo bạo, người thổi bùng ca khúc California Dreamin của The Mamas And The Papas ở Midnight Express – cửa hàng đồ ăn nhanh nơi cô ấy làm việc, hay người cảnh sát si tình với nỗi ám ảnh của anh ấy về ngày hết hạn và tình cảm, và anh cảnh sát đau khổ 663, người mà Lương Triều Vỹ thổi hồn vào cuộc sống bằng ánh mắt buồn và bầu không khí bí ẩn.
Hãy nghe bài hát California Dreamin để cảm nhận sâu sắc hơn những cảm xúc của phim:
Trailer phim Trùng Khánh Sâm Lâm (1994)
Trùng Khánh Sâm Lâm: Những mảng màu cô đơn
Cảm giác khao khát và kiếm tìm lan tỏa khắp bộ phim, khi các nhân vật đấu tranh với việc tạo dựng các mối quan hệ ý nghĩa trong khi lạc vào thế giới nội tâm của chính họ, và khả năng miêu tả đỉnh cao sự cô lập trong thành phố đất chật người đông của Vương Gia Vệ là minh chứng cho kỹ năng của ông như một đạo diễn và nhà quay phim tài ba. Nhạc phim đóng góp một phần rất lớn trong việc làm bầu không khí chùng xuống và thêm phần buồn bã cho Trùng Khánh Sâm Lâm, vì các bài hát What a Diff’rence a Day Makes và California Dreamin’ mang âm hưởng lãng mạn, mơ mộng, gói gọn tâm trạng của toàn bộ phim.
Nhà phê bình phim Roger Ebert đã nhận xét về Trùng Khánh Sâm Lâm rằng “Bạn thích bộ phim này vì bạn biết về điện ảnh, chứ không phải vì bộ phim nói về cuộc đời. Đúng vậy, bộ phim là một trải nghiệm thường tình của sự thất tình hay nỗi cô đơn, nhưng cái hay của đạo diễn Vương là đã đem chúng hòa lại với nhau thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp và lôi cuốn, ấn tượng và đầy trải nghiệm về nghệ thuật thứ 7.” Và mặc dù điều này có phần đúng, khán giả cũng vẫn sẽ thấy được rằng ít nhất bộ phim vẫn tồn tại ngay cả khi vượt ra ngoài những phạm trù đó, tự nó đứng như một tác phẩm sâu sắc về cảm xúc hơn tất cả.
Vương Gia Vệ tập trung nhiều vào những chi tiết đơn giản nhất của một hành động nho nhỏ, thậm chí cả những khoảng cách vật lý nhỏ nhất cũng chứa đựng nhiều điều hơn thế. Đối với những người xem đang không có bất kỳ mối quan hệ nào, sự cô đơn sẽ càng làm tăng thêm cảm giác khó xử khi ở gần bất kỳ ai khác giới, dù khoảng cách đó có nhỏ đến mức nào. Thật thú vị khi Vương Gia Vệ nhấn mạnh vào những chi tiết này vì nó bổ sung rất nhiều vào sự chân thực của các chi tiết về sự cô đơn và cũng như khi chúng ta xem các chi tiết này khi được phủ bóng theo cách này lại càng khiến từng thước phim ảnh hưởng đến cảm xúc nhiều hơn nữa.
Phong cách làm phim cũng là một nhân tố khiến mọi thứ được thực hiện thật tinh xảo. Hầu hết các cảnh quay được thực hiện với tốc độ màn trập thấp mang lại cảm giác như đang xem một video ca nhạc vì nó tiếp thêm nhiều năng lượng cho một tác phẩm như vậy hơn. Năng lượng này phù hợp nhất với một bộ phim có bản chất vui vẻ, nhưng nội dung và tâm trạng được nhấn nhá thêm vào lại khiến cốt phim buồn bã, do đó dẫn đến một kết thúc buồn vui lẫn lộn. Tình yêu đem cả hạnh phúc và nỗi buồn song hành cùng nhau bên trong tâm hồn con người, và trong Trùng Khánh Sâm Lâm, nó được chụp lại một cách hoàn hảo theo cách này và không thể mang lại điều gì tuyệt vời hơn cho khán giả.
Mặc dù 2 câu chuyện chiếm các nửa khác nhau của Trùng Khánh Sâm Lâm với các nhân vật khác nhau, nhưng người xem lại không có cảm giác đang xem hai bộ phim khác nhau. Nơi cả hai câu chuyện được kết nối với nhau xuất hiện ngay từ những chủ đề liên quan đến việc các nhân vật là những sinh vật cô độc đang kiếm tìm sự thỏa mãn. Cốt truyện xoay quanh sự cô đơn trong tâm hồn chuyển biến thành một trải nghiệm về tâm lý khi các nhân vật của chúng ta cảm nhận được tình yêu đang bắt đầu nảy nở những nụ mầm đầu tiên, bất kể họ đang ở đâu giữa cuộc đời này.
Trong câu chuyện đầu tiên, chúng ta đang theo dõi một cảnh sát si tình, do Takeshi Kaneshiro thủ vai, người mua một lon dứa hết hạn vào ngày 1/5, ngày sinh nhật của chính anh ta – một ngày đáng ra anh phải hạnh phúc. Tuy nhiên, không có gì đặc biệt hạnh phúc vì vào ngày 1 tháng 4, anh chia tay bạn gái của mình. Thời điểm ngày 1 tháng 5 đã trôi qua, 223 (số hiệu của anh) biết rằng mình sẽ vứt bỏ những miếng dứa đã hỏng, theo cách anh muốn bỏ đi những ký ức u buồn. 223 gặp một người phụ nữ bí ẩn, do Lâm Thanh Hà thủ vai. Không nhận ra cô ấy thực sự là ai nhưng anh đã yêu. Sự yếu mềm của anh là yếu tố cuối cùng dẫn cả hai đến kết cục tự do cho cả hai, người phụ nữ thì chuyên tâm lo công việc phạm pháp của mình còn 223 vẫn tiếp tục rong ruổi vì tình yêu.
Câu chuyện thứ hai bắt đầu từ nơi câu chuyện đầu tiên kết thúc, lần này là sự xuất hiện của một cảnh sát khác và trọng tâm của câu chuyện này là cô phục vụ được mai mối cho 223, Phi đáng yêu, do ca sĩ Vương Phi thủ vai. Người cảnh sát của câu chuyện này là 663, do Lương Triều Vỹ thủ vai. Và khi chúng ta được thấy sự hiện diện của anh lần đầu tiên, anh ấy muốn mua bữa trưa cho bạn gái của mình, một tiếp viên hàng không. Phi là một người mơ mộng lạc quan, tại Midnight Express, cô ấy đã cất tiếng hát của mình với ca khúc California Dreamin’ của Mamas & the Papas, và cô ấy cũng đã yêu 663, mặc dù cô ấy giữ bí mật về điều này.
Khi nhìn vào Phi, khán giả sẽ không thấy bất kỳ người phụ nữ bình thường hướng ngoại nào, bất chấp những bí mật và ước mơ của riêng cô ấy. Những gì khán giả đang thấy, cùng với sự hỗ trợ của nhạc phim, là một người phụ nữ cảm thấy cô độc y hệt cách 223 cô đơn. Đột nhiên, ca khúc “California Dreamin” cũng khiến người xem cảm thấy buồn. Mãi cho đến khi nghe bản cover “California Dreams” của Vương Phi, người xem mới nhận ra, niềm vui của chính cô ấy thực sự chỉ là lớp ngụy trang cho nỗi đau khổ mà thôi. Nó chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp cho một màn trình diễn đã xuất sắc sẵn rồi và các mối liên hệ cá nhân này sớm trở nên sáng tỏ hơn.
Khi khám phá những bộ phim của Vương Gia Vệ, có lẽ khán giả mới biết được tình yêu có thể được xử lý một cách chân thực như vậy trên phim ảnh. Đó là cảm giác cô đơn của tâm hồn, nhưng chúng ta vẫn luôn kiếm tìm sự cô đơn ấy bởi nó dẫn chúng ta đến nhiều nơi ẩn khuất. Có lẽ khán giả có thể đã đánh mất chính mình một lần nữa, trong đại dương của những nghĩ suy, bởi chỉ cần xem Trùng Khánh Sâm Lâm một lần, rồi mỗi khi tâm trạng không tốt một chút, tâm trí rồi sẽ lại tự động nảy số chạy đến với bộ phim này thêm nhiều lần nữa, nơi nó sớm ăn sâu vào trí nhớ người xem.
Với người viết, nếu trí nhớ của tôi về bộ phim này có ngày hết hạn, nói đơn giản, cái hạn đó sẽ là 10.000 năm nữa.
cảm ơn bài review rất chân thực và cảm xúc
phim này lâu rồi nhưng vẫn rất đáng xem