Don’t Move là một bộ phim kinh dị của Mỹ năm 2024 với sự tham gia của Kelsey Asbille, Finn Wittrock, Moray Treadwell và Daniel Francis. Phim do Adam Schindler và Brian Netto đạo diễn, TJ Cimfel và David White viết kịch bản. Phim vừa ra mắt trên nền tảng Netflix vào tháng 10 năm nay và thu hút lượt view khủng, chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu về bộ phim này nhé!
Thông tin phim Don’t move
- Điểm IMDb: 5,8/10 (dựa trên 30.552 phiếu bầu)
- Thể loại: Kinh dị, giật gân
- Đạo diễn: Adam Schindler, Brian Nitto
- Diễn viên: Finn Wittrock, Kelsey Asbille, Moray Treadwell,…
- Khởi chiếu: Ngày 24 tháng 10 năm 2024
- Quốc gia: Mỹ
- Thời lượng: 92 phút
- Giới hạn độ tuổi: 18+
Nội dung phim Don’t Move
Iris, một người mẹ đau khổ vì mất con trai trong một tai nạn leo núi, quyết định chấm dứt cuộc đời mình tại một đỉnh núi hoang vắng. Khi cô sắp nhảy xuống, Richard, một người đàn ông tưởng chừng tử tế, xuất hiện và ngăn cản cô bằng câu chuyện đồng cảm về nỗi đau mất mát. Tuy nhiên, sau khi thuyết phục Iris không tự sát, Richard lộ diện là một kẻ bắt cóc nguy hiểm. Hắn tiêm vào cô một loại thuốc làm tê liệt cơ thể và đưa cô về một căn nhà gỗ biệt lập để giam giữ. Iris cố gắng chạy trốn nhưng sức mạnh ý chí của cô luôn bị đẩy đến giới hạn khi phải đối mặt với một kẻ bắt cóc thông minh và xảo quyệt.
Trailer phim Don’t Move
Review phim Don’t Move
Don’t Move là một bộ phim giật gân về đề tài bắt cóc với thời lượng 93 phút nhưng lại thiếu đi chiều sâu và sức nặng mà thể loại này đòi hỏi. Được đạo diễn bởi Brian Netto và Adam Schindler, cùng sự bảo chứng từ nhà sản xuất Sam Raimi, bộ phim tưởng như sẽ mang lại một trải nghiệm đầy kịch tính. Tuy nhiên, những gì người xem nhận được chỉ là một sự lặp lại nhạt nhòa của các yếu tố quen thuộc trong thể loại phim giật gân. Dưới đây là bài phân tích chi tiết về những mặt mạnh và yếu của Don’t Move.
Don’t Move mở đầu với nhân vật chính Iris (Kelsey Asbille) – một người phụ nữ sống trong đau khổ sau cái chết bi thảm của con trai mình trong một tai nạn leo núi. Sự kiện này đã đẩy Iris vào trạng thái trầm cảm kéo dài, dẫn đến ý định tự sát. Bộ phim bắt đầu với cảnh cô chuẩn bị kết thúc cuộc đời mình trên một đỉnh núi hoang vắng.
Mọi chuyện thay đổi khi Richard (Finn Wittrock), một người đàn ông trông có vẻ tử tế, xuất hiện và ngăn cản cô. Richard kể câu chuyện buồn về cái chết của người yêu cũ để đồng cảm và thuyết phục Iris không nhảy xuống vực. Nhưng ngay khi Iris tưởng rằng cô gặp được một người tốt bụng, Richard nhanh chóng lộ diện là một kẻ bắt cóc tàn bạo.
Từ đây, bộ phim chuyển sang hành trình sinh tồn của Iris khi cô bị Richard bắt giữ, tiêm thuốc làm tê liệt cơ thể và đưa đến một căn nhà gỗ biệt lập. Dẫu vậy, điều khiến bộ phim thất bại là cách nó xây dựng câu chuyện một cách thiếu chiều sâu. Những tình tiết vốn có thể khai thác tâm lý nhân vật lại bị trình bày một cách hời hợt và dễ đoán.
Một trong những điểm yếu lớn nhất của Don’t Move nằm ở cách xây dựng nhân vật.
Iris, nhân vật trung tâm, được giới thiệu là một người mẹ đang chịu đựng nỗi đau mất con. Tuy nhiên, bộ phim không khai thác đủ để giúp khán giả hiểu thêm về cô. Phần lớn thời gian, Iris ở trạng thái bất động do tác dụng của thuốc, chỉ có thể giao tiếp qua ánh mắt hoặc vài cử động nhỏ. Dù Kelsey Asbille cố gắng thể hiện nỗi đau và sự quyết tâm qua ánh mắt, cô không thể vượt qua được sự giới hạn của kịch bản. Từ đầu đến cuối, Iris vẫn chỉ là một biểu tượng cho sự đau buồn chứ không phải một nhân vật thực sự có chiều sâu tâm lý.
Richard, kẻ bắt cóc, cũng không khá hơn. Nhân vật này có tiềm năng trở thành một phản diện thú vị với trí thông minh và khả năng ứng biến nhanh nhạy. Nhưng thay vì phát triển nhân vật này thành một kẻ thủ ác đáng sợ và phức tạp, bộ phim chỉ dừng lại ở việc biến Richard thành một “gã ác nhân thông minh nửa vời”. Finn Wittrock cố gắng tạo sự khó chịu qua nụ cười nham hiểm và thái độ điềm tĩnh nhưng nhân vật của anh thiếu đi động cơ rõ ràng, khiến anh trở nên hời hợt.
Về mặt hình ảnh, Don’t Move không để lại nhiều ấn tượng. Các cảnh quay trong rừng và căn nhà gỗ mang lại chút cảm giác u ám nhưng hiệu ứng hình ảnh (VFX) kém chất lượng lại làm giảm tính chân thực của bộ phim. Những cảnh hành động, đặc biệt là các phân đoạn rượt đuổi và tấn công, thiếu đi sự mượt mà và căng thẳng cần thiết.
Âm nhạc cũng là một điểm trừ lớn. Phần nhạc nền bị lạm dụng quá mức, với giai điệu dồn dập và nặng nề, nhưng không giúp tăng cường sự hồi hộp. Ngược lại, nó khiến khán giả cảm thấy bị làm quá và mất đi cảm giác tự nhiên của mạch phim.
Một trong những điều đáng tiếc nhất ở Don’t Move là cách nó xử lý các chủ đề tâm lý và cảm xúc. Bộ phim chạm đến những vấn đề như nỗi đau mất mát, trầm cảm và bản năng sinh tồn nhưng lại không đi sâu vào bất kỳ khía cạnh nào.
Câu chuyện của Iris, với việc cô cố gắng vượt qua sự bất lực về thể chất lẫn tinh thần, có thể trở thành một bài học về nghị lực sống. Tuy nhiên, mọi thứ chỉ dừng lại ở bề nổi. Phim thiếu những đoạn đối thoại hoặc cảnh quay đủ mạnh để khắc họa hành trình nội tâm của cô. Ngược lại, nhân vật Richard – kẻ phản diện, cũng không mang lại góc nhìn nào mới lạ hay đáng suy ngẫm.
Don’t Move có một số điểm tương đồng với các bộ phim giật gân khác như Trap của M. Night Shyamalan. Cả hai đều tập trung vào những cuộc rượt đuổi căng thẳng giữa kẻ bắt cóc và nạn nhân. Tuy nhiên, nếu Trap gây ấn tượng với sự tinh tế trong cách phát triển tâm lý nhân vật và các tình tiết bất ngờ thì Don’t Move chỉ là một bản sao mờ nhạt, thiếu sáng tạo.
Bộ phim cũng khiến người ta liên tưởng đến các tác phẩm kinh điển như Misery của Stephen King, nơi nhân vật chính bị giam giữ bởi một kẻ ám ảnh. Nhưng trong khi Misery khai thác xuất sắc mối quan hệ phức tạp giữa nạn nhân và kẻ bắt cóc thì Don’t Move hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội này.
Don’t Move có thể thu hút một số khán giả bởi sự tham gia của các diễn viên tài năng như Kelsey Asbille và Finn Wittrock, hoặc bởi tên tuổi của nhà sản xuất Sam Raimi. Tuy nhiên, bộ phim không mang lại giá trị gì đáng kể. Từ cốt truyện đến nhân vật, từ hình ảnh đến âm thanh, mọi thứ đều ở mức trung bình hoặc dưới mức mong đợi.
Nếu bạn đang tìm kiếm một bộ phim giật gân để giải trí, Don’t Move có thể là lựa chọn tạm thời. Nhưng nếu bạn hy vọng một câu chuyện sâu sắc hoặc những giây phút hồi hộp thực sự, bộ phim này khó lòng đáp ứng được. Thậm chí, khi đoạn credit cuối cùng chạy qua, cảm giác tiếc nuối vì đã lãng phí 93 phút sẽ dễ dàng lấn át bất kỳ ấn tượng tích cực nào còn sót lại.
Đánh giá cá nhân: 4/10
Don’t Move là một ví dụ điển hình cho việc phim giật gân không chỉ cần kịch bản có “hành động” mà còn phải có “nội dung”. Đây là một tác phẩm mà khán giả sẽ nhanh chóng quên đi sau khi xem, và đáng tiếc hơn là nó không hề để lại bất kỳ cảm xúc hay bài học ý nghĩa nào.
Bạn có thể quan tâm:
- Review phim Moana 2: Nỗ lực của Disney nhưng thiếu vắng phép màu
- Review phim Gonker: Chú Chó Mất Tích: Hành trình tìm lại tình yêu và gia đình
Tớ muốn nghe từ các bạn về bài viết này để cải thiện hơn, các bạn có thể cho tớ biết ý kiến được không?