Xuân Diệu được mệnh danh là “ông hoàng thơ tình” của Việt Nam với rất nhiều bài thơ tình nổi tiếng. Cùng đọc những bài thơ Xuân Diệu hay chọn lọc, nổi bật nhất trong sự nghiệp của vị thi nhân này nhé.

Tiểu sử nhà thơ Xuân Diệu

Xuân Diệu (1916 – 1985), tên khai sinh là Ngô Xuân Diệu. Thân sinh của thi sĩ là một nhà nho, quê ở xã Trảo Nha (nay là xã Đại Lộc), huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh. Ông đồ Nghệ vào dạy học ở tỉnh Bình Định, lấy bà hai người vạn Gò Bồi, xã Tùng Giản, huyện Tuy Phước và sinh ra Xuân Diệu.

Tiểu sử nhà thơ Xuân Diệu
Tiểu sử nhà thơ Xuân Diệu (Ảnh: Internet)

Xuân Diệu lớn lên ờ Quy Nhơn, học hết bậc Thành chung thì ra Hà Nội, rồi vào Huế học tiếp. Tốt nghiệp tú tài, ông đi dạy học tư và làm viên chức một thời gian ở Sở Đoan Mĩ Tho, Nam Bộ, nhưng chủ yếu hoạt động văn học.

Xuân Diệu bắt đầu có thơ đăng báo từ năm 1935. Ông nổi tiếng như một “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” (Hoài Thanh) và đầy tài năng từ năm 1937, nhất là từ khi xuất bản Thơ thơ (1938) và Phấn thông vàng (1939).

Xuân Diệu đã lớn lên trong một gia đình trí thức với cha là nguyên giáo sư Hán học nổi tiếng Ngô Xuân Thọ. Từ nhỏ, ông đã được đào tạo và hướng dẫn một cách bài bản, quy củ, học chữ Nho và chữ Quốc ngữ. Sau đó, ông tiếp tục học tập tại nhiều trường danh tiếng trên khắp Việt Nam như trường Bưởi ở Hà Nội và trường Khải Định ở Huế.

Nhưng thực sự, sự nghiệp văn chương của Xuân Diệu bắt đầu nở rộ khi ông quen biết với nhà báo Bạch Diệp vào năm 1958, nhờ sự giới thiệu của ông Hoàng Tùng, nguyên Tổng biên tập báo Nhân Dân. Mặc dù sự khác biệt về tuổi tác, tình yêu và đam mê nghệ thuật đã nối kết họ lại với nhau. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của hai người không kéo dài được lâu và họ đã ly dị sau đó. Không có con chung, Xuân Diệu đã sống độc thân cho đến khi qua đời vào năm 1985.

Xuân Diệu và Huy Cận, hai nhà thơ cùng quê Hà Tĩnh, đã trở thành đôi bạn thân thiết khi gặp nhau. Vợ của Huy Cận là bà Ngô Thị Xuân Như, em gái của Xuân Diệu, điều này thể hiện sự gắn kết một cách sâu sắc giữa họ.

Xuân Diệu nổi tiếng với những bài thơ tình đầy sâu sắc và tinh tế
Xuân Diệu nổi tiếng với những bài thơ tình đầy sâu sắc và tinh tế (Ảnh: Internet)

Xuân Diệu nổi tiếng với những bài thơ tình đầy sâu sắc và tinh tế, có sức cuốn hút và ẩn chứa những ý nghĩa sâu xa về tình yêu và cuộc sống. Tác phẩm của ông đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng độc giả và được đánh giá là có tầm ảnh hưởng đối với văn học Việt Nam. Xuân Diệu, một tài năng vĩ đại, sẽ mãi mãi được ghi nhớ trong lịch sử văn hóa của quê hương.

Với Xuân Diệu, viết thơ không chỉ là việc tạo ra những bài thơ đẹp mà còn là cách ông ghi lại tâm hồn và trở nên bất tử trong thời gian. Ông tin rằng thơ là một nghệ thuật có thể vượt qua thời gian, là cách để kết nối với những người đọc trong tương lai. Phong cách viết văn của ông thường đầy cảm xúc và không giống bất kỳ ai khác.

Ngoài ra, Xuân Diệu còn được biết đến là một nhà thơ đa khía cạnh. Ông không chỉ miêu tả thiên nhiên mà còn tái hiện nó bằng nghệ thuật viết. Ông sử dụng cả năm giác quan để khám phá và miêu tả sự vật bằng những biến thái tinh vi nhất. Từ cách ông đặt câu đến cách ông sử dụng câu trong thơ, phong cách của Xuân Diệu luôn mang một sự mới mẻ và có ảnh hưởng từ văn hóa phương Tây. Điều này đã tạo ra một dấu ấn đặc biệt trong thơ của ông và giúp ông trở thành một trong những nhà thơ vĩ đại nhất trong văn học Việt Nam.

Những bài thơ Xuân Diệu tình nhất

Xuân Diệu là “ông hoàng thơ tình” bởi ông đã chọn cho mình một lối viết khác biệt về tình yêu. Ông sáng tác thơ với tôn chỉ sống để yêu và phụng sự cho tình yêu bằng một trái tim chân thành, nhiệt huyết. Hãy cùng thưởng thức những bài thơ của Xuân Diệu viết về tình yêu để hiểu hơn cảm xúc và cách nhìn mới mẻ của nhà thơ!

Buổi chiều

Những bài thơ Xuân Diệu tình nhất (Ảnh: Internet)
Những bài thơ Xuân Diệu tình nhất (Ảnh: Internet)

(Tập Gửi hương cho gió – 1945)

Buổi chiều đi lảng ở chân mây,

Hoa tím trên song thoảng điệu gầy.

Cửa đợi khép thêm đôi mí lả;

Mái tranh nghe ấm một niềm tây.

Buổi chiều đi lảng ở chân mây…

Khói mỏng lên giây móc xóm làng

Với trời không sắc đứng nghiêm trang.

Âm thầm có những câu than thở

Trong rậm lau phơ chấm bụi vàng.

Nón xa đi khuất mãi về tây,

Một điểm mong nhà giữa bóng sây.

Tựa ngõ bằng tre nhìn én liệng,

Những nàng thôn nữ đứng, thơ ngây.

Buổi chiều đi lảng ở chân mây…

Con đường nguồn gốc tự vu vơ

Lạnh lẽo chân qua, để bụi mờ.

Thờ thẫn cây đa trên bến cũ

Đêm đêm như nhớ chị đò xưa.

Thoáng trong đôi sợi gió hây hây

Một thoảng hương xa chứa mộng đầy.

Có lẽ vong hồn năm tháng cũ

Trở về phảng phất luyến đâu đây.

Buổi chiều đi lảng ở chân mây…

Ba lời cảm ơn

(Tập Mười bài thơ – 1974)

Cảm ơn trời đất thật tài hoa

Đưa hết tình anh với đậm đà

Đem cả bài thơ và khúc nhạc

Sắc trời hương đất tạo em ra.

Cảm ơn thầy mẹ khéo nhân duyên

Sinh tạc ra em khối diệu huyền

Dáng nét làm cho anh quyến luyến

Sáng ngời đôi mắt khiến anh điên.

Lắm lúc nhìn em sững mắt anh

Cảm ơn em đã đón anh nhìn

Anh nhìn như thể rơi con mắt

Và cả thời gian cũng đứng im.

Muộn màng

(THƠ THƠ 1938)

Anh biết yêu em đã muộn màng,

Nhưng mà ai cưỡng được tình thương!

Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc,

Anh chỉ xin về một chút hương.

Một chút hương phai của ái tình

Mà em không thể gửi cùng anh;

Để lòng ướp với tình phai ấy,

Anh tưởng từ đây bớt một mình.

Mắt ướt trông nhau lệ muốn tuôn,

Gượng cười anh phải khóc thầm luôn:

Em là người của ai ai đấy,

Lưu luyến chi nhau để sớt buồn.

Dầu chiếm tay em, anh vẫn hay

Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay;

Bao giờ có được người yêu dấu!

Chất chứa trong lòng vạn đắng cay.

Anh chỉ như con chim bơ vơ

Lạnh lùng bay giữa gió, sương, mưa;

Qua gần tổ ấm đôi chim bạn,

Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ.

Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa,

Số anh là khổ, phận anh là

Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực,

Đem ái tình dâng kẻ phụ ta.

Chưa đi mà đã xa cách nhau,

Lúc biệt ly rồi, xa đến đâu?

Thôi hãy để anh đi hốt hoảng,

Gấp đem thương nhớ khuất mây mù.

Thôi hãy để anh đi thất thơ,

Mặc luồng gió mạnh, mặc mưa to

Đánh vào thân thể run như sậy.

  • Tôi chẳng cần ai thương hại cho.

Bài thơ tình Tặng Tú Mỡ

Những bài thơ Xuân Diệu tình nhất
Những bài thơ Xuân Diệu tình nhất (Ảnh: Internet)

(THƠ THƠ 1938)

Xin đừng tìm biết rõ chàng ta,

  • Nhân loại em gần vẫn xấu xa –

Có đến mà yêu thì hãy đến

Xem đầu mây gợn, mắt mây qua…

Giữa người, anh ráng giấu tên đi;

Thi sĩ, thưa cô, có quý gì!

Huống nữa người ta đều tự ái;

Bao giờ quen thuộc cũng khinh khi.

Hãy biết rằng anh lúc ở trường

Rất tồi toán pháp, khá văn chương.

Chàng trai đi học nghe chim giảng,

Không thuộc bài đâu; ấy sự thường.

Hết nợ thi rồi, đến nợ thi,

Than ôi khổ quá! học làm gì

Những chồng sách nặng khô như đá!

Ruộng gió đồng trăng anh ấy đi…

Nghe nói tình yêu tưởng trái ngon;

Cho lòng, không nghĩ mất hay còn.

Tay trầy gai góc, chân đau sỏi,

Anh bám, không thôi bám tuổi dòn.

Bạ kẻ nào đâu anh cũng mê,

Chân theo xa với, trí theo kề.

Si tình lắm đấy, – nhưng đôi lúc

Có gửi tình đi, chẳng có về.

Quá thực thà nên hoá dại khờ,

Bắt đầu người-chỉ-biết-yêu lo

Nỗi đời cay cực đang giơ vuốt,

Cơm áo không đùa với khách thơ.

Nhưng thoát sao ra lối hổ hùm

Nuốt đời bao kẻ hái văn thơm!

  • Lần này lại sắp đi thi nữa:

Chắc hỏng mười phân; khấn nguyện giùm!

Bài thơ tình Có em

Có em tồn tại trên đời

Cho anh còn được có người để yêu,

Thế thôi, thôi thế cũng nhiều

Em ơi! Quấn quít mai chiều được đâu.

Những gì cao đẹp thẳm sâu

Anh cho em hết, lòng đau còn gì.

Chỉ còn cái bóng anh đi.

Cái gan cái ruột tình si khoét rồi!

Có em trên cõi đời này

Còn là hạnh phúc vui vầy cho anh.

Em ơi! Khoẻ mạnh tốt lành

Ấm êm, vui đẹp, cho anh khỏi buồn.

Bài thơ tình Hỏi

Tập Riêng chung (1960)

Một năm thêm mấy tháng rồi,

Thu đi, đông lại, bồi hồi sắp xuân.

Gặp em, em gặp mấy lần,

Tưởng quen mà lạ, tưởng gần mà xa.

Ai làm cách trở đôi ta,

Vì anh vụng ngượng, hay là vì em?

Trăng còn đợi gió chưa lên,

Hay là trăng đã tròn trên mái rồi?

Hằng ngày em nói bao lời

Với cha, với mẹ, với người chung quanh,

Với đường phố, với cây xanh;

Sao em chưa nói với anh một lời?

Tương tư ăn phải miếng mồi,

Đứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sương.

Phải duyên, phải lứa thì thương,

Để chi đêm thẳm ngày trường, hỡi em!

Bài thơ tình Hư vô

Tập Gửi hương cho gió (1945)

Nhưng mà tôi sẽ chết, than ôi!

Tôi kẻ đưa răng bấu mặt trời,

Kẻ đựng trái tim trìu máu đất,

Hai tay chín móng bám vào đời.

Kẻ uống tình yêu dập cả môi

Nhưng mà tôi sẽ chết, than ôi!

Tóc ngời mai mốt không đen nữa,

Tuổi trẻ khô đi, mặt xấu rồi.

Già nua đã bó sẵn hai tay,

Hôm ấy ta trông gượng ánh ngày;

Bệnh hoạn cắn xương như rắn rúc,

Ta ngồi góp lực nhớ hôm nay.

Chóng chóng ngày thơ vụt đến xuân;

Mau mau ngày mạnh yếu phai dần.

Ngày già vội vội mang sương đến,

Tuổi chết đây rồi! bóng lụt chân.

Đêm kia ta thức, một mình đau,

Nghe tiếng giờ đi, não dạ sầu.

Bạn ở bên mình duy ngọn nhỏ

Con đèn chống chọi với đêm thâu.

Tôi run như lá, tái như đông,

Trán chảy mồ hôi, mắt lệ phồng.

Năm đẩy, tháng dồi, tôi đã đến

Trước bờ lạnh lẽo của hư không.

Bài thơ tình Đi dạo

Gửi hương cho gió (1945)

Tôi là một kẻ làm thơ… thẩn,

Đi hỏi tình yêu giữa cảnh trời.

Gió chải trong đầu không biết lược,

Mây vờn qua mắt chứa xa khơi.

Của nhành trĩu trĩu, lá âm âm

Tôi hiểu chờ riêng với muốn thầm.

Tiếng nhỏ vừa lan trong kẽ biếc,

Ấy là vạn vật nức xuân tâm.

Tôi để da tay ý dịu tràn

Gửi vào cây cỏ chút mơn man.

Chân trần sung sướng nghe da đất,

Tôi nhận xa xôi của dặm ngàn.

Bước bước giang hồ giữa mát tươi,

Đi thì có chỗ, đến không nơi.

Rồi khi nghỉ nhọc trong thân gió,

Tôi hớp trong tay những vốc trời…

Vương vấn bên mình một mối thương

Như chim nặng nghĩa với bông hường,

Tôi là một kẻ làm thơ thẩn

Cúi nhặt thơ rơi giữa sỏi đường.

Bài thơ tình Im lặng

TẬP GỬI HƯƠNG CHO GIÓ (1945)

Yêu thương mà chẳng nói năng,

Nhớ nhung mà chẳng than rằng nhớ nhung.

Giữa đêm, lòng lạnh vô cùng,

Mơ màng trên gối hoa dung gần gần.

Ngọc ngà tay chẳng giao thân;

Chuốt trau dáng điệu, muôn phần ước mơ.

Sương bay… trời đục, cây mờ;

Tình riêng lẩn khuất như bờ vi lau.

“Ngó em không dám ngó lâu,

Ngó qua một chút đỡ sầu mà thôi.

Lòng ta thương bạn không nguôi,

Nước sao như nước chảy xuôi một bề”.

Cành thương chim nhớ bay về,

Tiếng kêu than thở, buồn nghe não sầu.

Lặng im của bóng đêm sâu;

Lặng im vĩnh viễn của mầu thời gian;

Ba canh sao lặng lẽ tàn,

Hang rừng lặng lẽ bông lan rụng mình

Lạnh lùng trong khoảng vô minh

Lòng ta muôn kiếp ôm tình, lặng im.

Bài thơ tình Tương tư chiều

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;

Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em

Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.

Mà ánh sáng đều hòa cùng bóng tối.

Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;

Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;

Mây theo chim về dãy núi xa xanh

Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ

Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ

Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!

Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.

Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,

Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi.

(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)

Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều

Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh

Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi

Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,

Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.

Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm!

Gió bao lần từng trận gió thương đi,

  • Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi…

Bài thơ Tình thứ nhất

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,

Anh cho em, kèm với một lá thư.

Em không lấy, và tình anh đã mất

Tình đã cho không lấy lại bao giờ.

Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo;

Tình thì buồn như tất cả chia ly.

Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo;

Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.

Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại,

Tới bên em, chờ đợi mãi không về.

Em đã xé lòng non cùng giấy mới,

  • Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.

Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá.

Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;

Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã,

Anh lại còn yêu, bông lựu, bông trà.

Nhưng giây phút đầu say hoa bướm thắm,

Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ

Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm,

Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.

Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ,

Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao!

Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ

Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.

Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch;

Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ.

Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;

Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.

Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,

Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi,

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Anh cho em, nên anh đã mất rồi!

Bài thơ tình Xa cách

Có một bận em ngồi xa anh quá

Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn

Em xích gần thêm một chút: anh hờn.

Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.

Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vã

Đến kề anh, và mơn trớn: “em đây!”

Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.

Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!

Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!

Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều

Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.

Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng.

Em là em, anh vẫn cứ là anh.

Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành

Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất

Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.

Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm,

Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió

Anh muốn vào dò xét giấc em mơ.

Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ

Cũng như em giấu những điều quá thực…

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!

Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!

Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!

Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!

Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt

Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;

Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:

“Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!”.

Bài thơ tình Anh đã giết em

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh

Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật

Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất

Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao?

Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất

Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt

Tim anh vẫn đập như vấp thời gian

Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,

Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ

Nhớ trời đất cho anh mở

Nhớ

Muôn thuở thần tiên

Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng

Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt

Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác

Ta: hai người xa lạ – phải đâu ta!

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh

Anh vẫn ước được em tha thứ

Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu

Thế mà tại sao ta vẫn xa nhau?

Tại em cố chấp

Tại anh đã mất

Con đường đi tới trái tim em

Anh đã giết em rồi, anh vần ngày đêm yêu mến

Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu.

Bài thơ tình Phải nói

Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ?

Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều

Anh biết rồi, em đã nói em yêu

Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?

-Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ

Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;

Không tỏ hay, yêu mến cũng là không.

Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích

Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài

Sự thật ngày nay, không thật đến ngày mai .

Thì ân ái có bao giờ lại cũ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ

Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần

Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân

Đem chim bướm thả trong vườn tình ái

Em phải nói, phải nói và phải nói

Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày

Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say

Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết

Bằng im lặng, bằng chi anh có biết

Cốt nhất là em chớ lạnh như đông.

Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng

Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.

Bài thơ tình Đứa con của tình yêu

Anh ước đôi ta có con

Con giống em đẹp nhìn không chán

Giống đôi mắt, giống hình gương trán

Con mang tình xán lạn đôi ta

Con giống em, con cũng giống cha

Giống cái mũi thật thà thẳng sống

Nhìn gần giống trông xa cũng giống

Cũng mái đầu dợn sóng Quy Nhơn

Nhưng con ta nó giống em hơn

Giống đi đứng, nghĩ suy, ăn nói

Duy chẳng giống cái nư khi dỗi

Lúc em hờn, trời cũng phải thua

Muốn hoà kẽ tóc với chân tơ

Muốn thịt xương ta nở vạn mùa

Em hỡi! Đứa con tình ái ấy

“Tình yêu chưa đã, mến chưa bưa”

Bài thơ tình Yêu

Yêu là chết ở trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu

Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt

Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!

  • Yêu là chết ở trong lòng một ít

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt

Những người si theo dõi dấu chân yêu

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu

Và tình ái là sợi dây vấn vít

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Bài thơ tình Đứng chờ em

Trong buổi chiều hôm bóng nhá nhem

Anh ra trước cổng đứng chờ em

Nhận từng vóc dáng từ xa tới

Lọc lấy một hình anh thuộc quen

Anh thấy ai ai cũng vội vàng

Như chim hôm thoi thót về rừng

Người đi xe đạp đăm chiêu lắm

Nghĩ bếp nhà đang lửa bập bùng.

Anh cũng chăm xong cái bếp nhà

Tâm thành cơm nước dọn bưng ra

Một tuần mong đến hôm nay tiếp

Vào bát cho em vị đậm đà

Nhưng bóng hoàng hôn đặc lại rồi

Hình em anh thuộc thế mà – ôi!

Mấy phen suýt nữa reo

“Em đến”Lại ủi an lòng: “Hãy đợi thôi!”

Anh đứng như trồng, chẳng chịu đi

Nhớ nhung vun được đức kiên trì

Anh nhìn nét mặt người qua vội

Thông cảm muôn đời những biệt ly

Nếu thức ăn kia gắp một mình

Tủi lòng, anh vẫn vững lòng tin.

Thương em vất vả, anh quên hết

Nỗi khổ mong chờ cháy dạ.

Bài thơ tình Vội vàng

Những bài thơ Xuân Diệu tình nhất (Ảnh: Internet)
Những bài thơ Xuân Diệu tình nhất (Ảnh: Internet)

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất;

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật;

Này đây hoa của đồng nội xanh rì;

Này đây lá của cành tơ phơ phất;

Của yến anh này đây khúc tình si.

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;

Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;

Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;

Tôi sung sướn, nhưng vội vàng một nửa:

Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,

Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không cho dài thời trẻ của nhân gian,

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;

Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,

Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…

Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Bài thơ tình Biển

Những bài thơ Xuân Diệu tình nhất (Ảnh: Internet)
Những bài thơ Xuân Diệu tình nhất (Ảnh: Internet)

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng

Bờ cát dài phẳng lặng

Soi ánh nắng pha lê…

Bờ đẹp đẽ cát vàng-

Thoai thoải hàng thông đứng

Như lặng lẽ mơ màng

Suốt ngàn năm bên sóng…

Anh xin làm sóng biếc

Hôn mãi cát vàng em

Hôn thật khẽ, thật êm

Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại

Cho đến mãi muôn đời

Đến tan cả đất trời

Anh mới thôi dào dạt…

Cũng có khi ào ạt

Như nghiến nát bờ em

Là lúc triều yêu mến

Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng cũng xin làm bể biếc

Để hát mãi bên gành

Một tình chung không hết

Để những khi bọt tung trắng xoá

Và gió về bay toả nơi nơi

Như hôn mãi ngàn năm không thoả,

Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

Bài thơ tình Trăng

Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá,

Ánh sáng tuôn đầy các lối đi.

Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ…

Im lìm, không dám nói năng chi.

Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng,

Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,

Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá,

Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.

Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,

Cho gió du dương điệu múa cành;

Cho gió đượm buồn, thôi náo động

Linh hồn yểu điệu của đêm thanh.

Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,

Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ.

Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá!

Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ.

Bài thơ tình Dối trá

Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy

Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan?

Tất cả tôi run rẩy tựa dây đàn

Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kỹ,

Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ

Vâng, nói chi để khiêu lại nguồn sầu

Toi ngỡ đà cạn hẳn trong bấy lâu,

Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa

Tưởng gần tàn. – Yêu? Yêu nhau? Làm chi nữa!

Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người;

Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi;

Tôi như chiếc thuyền hư, hư, không bến đỗ;

Tôi là một con chim không tổ,

Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi,

Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi,

Để tự nhủ: “ta được yêu đấy chứ”.

Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ

Mãi mãi yêu, nhưng giấu giếm luôn luôn;

Mà người thì,lơ đãng, dậm trên buồn,

Bân đi hái những cành vui xanh thắm.

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Hỡi lòng dạ sâu xa như vực thẳm!

Tôi biết rằng người nói – vậy cười – chơi,

Tiếng đã làm tôi tê tái cả người,

Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng,

Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng.

Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau,

Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu,

Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ.

Vì vội đến kiếm tìm nhau, tôi sẽ

Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương.

Và như màu theo nắng nhạt, như hương

Theo gió mất, tình người đành tản mác.

Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác,

Trái tim buồn như một bãi tha ma,

Gượng mỉm cười: “Người quên nghĩ rằng ta

Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội”.

Vì khốn nỗi! tôi vẫn còn tin mãi

Sự nhầm kia; tôi không thể không yêu

Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều:

Khi người nói, tiếng người êm ái quá …

Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa,

Tay vô tình gây một đám cháy to:

Người tưởng buông chỉ một tiếng hẹn hò,

Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm

Đương rạo rực, thì thào, rối rắm

Ngập lòng tôi – Mà ai ngó tới đâu:

Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau,

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Vậy, trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng

Chịu mối tình gây lại bởi tay ai,

Không cần xin, không trách móc, vì – ôi!

Tôi chẳng biết làm cho lòng cứng cỏi

Cứ như thế cho đến giờ đen tối

Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô,

Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ

Đã chung phận của tro tàn bếp lạnh

Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh,

Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vui

Không thấy người bằng không thấy mặt trời,

Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới

Của sầu tủi. Nhưng, hỡi người yêu hỡi!

Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi;

Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi,

Mơ ước tới, mà chán chường cũng lại

Và mơn trớn cả một kho ân ái,

Tôi một mình đối diện với tình không

Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng.

Bài thơ tình Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em

Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em

Cửa sổ là khung có hình em ở giữa

Tách nước – là ngón tay em cầm

Quyển sách chao đèn là bóng em đọc mở

Đường nhựa là đường in dấu vạn chân

Duy có một dấu chân – em yêu dấu

Tàu điện là tàu một đêm anh tiễn em đi

Em có nhớ một buổi chiều ta dạo trong sân Văn Miếu

Vũ trụ là chốn anh được gặp em

Thời gian là nơi anh với em sinh cùng thời đại

Em ơi! Em đã mở cho anh

Cánh cửa vô cùng, xin chớ bao giờ khép lại ….

Bài thơ tình Hỏi

Một năm, thêm mấy tháng rồi

Thu đi, đông lại, bồi hồi sắp xuân

Gặp em, em gặp mấy lần

Tưởng quen mà lạ, tưởng gần mà xa

Ai làm cách trở đôi ta

Vì anh vụng ngượng, hay là vì em?

Trăng còn đợi gió chưa lên,

Hay là trăng đã tròn trên mái rồi?

Hằng ngày em nói bao lời

Với cha, với mẹ, với người xung quanh

Với đường phố, với cây xanh,

Sao em chưa nói với anh một lời?

Tương tư ăn phải miếng mồi

Đứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sương

Phải duyên, phải lứa thì thương,

Để chi đêm thẳm ngày trường em ơi!

Bài thơ tình Gửi hương cho gió

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm

Đem gởi hương cho gió phũ phàng!

Mất một đời thơm trong kẽ núi,

Không người du tử đến nhằm hang.

Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều,

Là truyền tin thắm gọi tình yêu

Song le hoa đợi càng thêm tủi,

Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.

Tản mác phương ngàn lạc gió câm

Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm,

Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,

Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.

Tình yêu muôn thuở vẫn là hương;

Biết mấy lòng thơm mở giữa đường

Đã mất tình yêu trong gió rủi,

Không người thấu rõ đến nguồn thương!

Thiên hạ vô tình nhận ước mơ

Nhận rồi không hiểu mộng và thợ..

Người si muôn kiếp là hoa núi

Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ

Bài thơ tình Hôn

Trời ơi, ôm lấy say sưa

Mặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòng

Hôn em nước mắt chảy ròng

Em ơi như ngọn đèn chong vẫn chờ.

Em hôn anh suốt một giờ,

Anh hôn em mấy cho vừa lòng đau

Sao mà chia cách giữa xa nhau

Để cho tháng thảm ngày sầu thế em?

Chao ôi mãi mãi mất tìm,

Thấy rồi sung sướng ta đem nhau về.

Hôn em ngàn thuở chưa xuê

Ấp yêu xương thịt, gắn kề tâm linh.

Chiêm bao mà chẳng mơ lòng,

Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời

Bài thơ tình Ngẩn ngơ

(TẬP GỬI HƯƠNG CHO GIÓ)

Ta liếc theo sau những đoá hồng,

Những nàng con gái sớm phai bông;

Những cô hây hẩy còn đôi tám

Xô đuổi tình yêu, vội lấy chồng.

Ta đã tìm thăm những nấm mồ

Vô tình chôn giữa trái tim thơ;

Vô tình ôm ấp bao di tích

Của những tình thương bị hững hờ.

Giở lạnh rồi đây! Sắp nhớ nhung!

Sương the lãng đãng bạc cây tùng.

Từng nhà mở cửa tương tư nắng,

Sắp sửa lòng ta để lạnh lùng!

Mùa cúc năm nay sắc đã già

Ai tìm ta hộ dáng thu qua?

Những buồn xưa cũ, nay đâu mất?

  • Ôi! Phượng bao giờ lại nở hoa!

Bài thơ tình Phân Vân

Người gởi cho ta một bông hồng

Ngỡ ngàng chẳng biết nhận hay không?

Nhận ư ? Có lẽ còn hơi sớm

Trả lại! Eo ơi sợ mất lòng

E ấp ngôn từ mãi chẳng xong

Một câu sao khó nói vô cùng

Chao ơi! Khó nói nhưng không lẽ

Gởi lại cho ai một bông hồng

Thức mấy đêm rồi ai biết không ?

Bâng khuâng xao xuyến ngập cả phòng

Yêu thương bối rối tràn tim nhỏ

Bởi trót nhận riêng một bông hồng

Người gởi cho ta một bông hồng

Hẳn lòng thao thức đợi và mong

Người ơi ta thấy phân vân quá

Xin khất nợ này đến cuối đông.

Bài thơ tình Nước Đổ Lá Khoai

(TẬP GỬI HƯƠNG CHO GIÓ)

Lòng ta là một cơn mưa lũ,

Đã gặp lòng em là lá khoai

Mưa biết tha hồ rơi hạt ngọc,

Lá xanh không ướt đến da ngoài.

Ta trút bâng quơ một trận lòng,

Biết rằng đau khổ giữa hư không.

Khóc mình uổng lệ rơi vô lý,

Mưa vẫn cần rơi lệ vạn dòng.

Ta như cô khách khoảng đìu hiu

Đã gặp chiều hôm, lại bước liều;

Muốn trốn sầu đơn muôn vạn kiếp,

Lại tìm sa mạc của tình yêu.

Ngày mai nắng mọc, mưa rơi hết,

Mặt tạnh cơn điên, lòng cạn hồ,

Ta sẽ thôi yêu như đã giấu,

Không hề oán hận lá khoai khô.

Bài thơ tình Tứ Tuyệt Tương Tư

Những bài thơ Xuân Diệu tình nhất (Ảnh: Internet)
Những bài thơ Xuân Diệu tình nhất (Ảnh: Internet)

I

Lâu lắm em ơi, tháng rưỡi rồi

Sao nhiều xa cách thế, em ơi!

Sớm trông mặt đất thương xanh núi;

Chiều vọng chân mây nhớ tím trời

II

Bỗng nhiên trời đất nhớ người yêu

Cây vắng chim bay, nắng vắng chiều

Nước cũng lơ thơ, bờ líu ríu

Mây chừng ấy đó, gió bao nhiêu…

III

Hoa tím tương tư đã nở đầy

Mời em dạo bước tới vườn đây

Em xem: yêu mến em gieo hạt

Hoa tím tương tư đã nở đầy…

Bài thơ tình Dại Khờ

(Tập Gửi Hương Cho Gió)

Người ta khổ vì thương không phải cách,

Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.

Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,

Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!

Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.

Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,

Người ta khổ vì lui không được nữa.

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;

Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;

Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,

Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,

Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.

Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,

Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

Bài thơ tình Tặng Thơ

(Trích Gửi Hương Cho Gió)

Đây dây thơ e ấp đã lâu rồi,

Chìm trong cỏ một vườn hoa bỏ vắng;

Lòng tôi đó, một vườn hoa cháy nắng;

Xin lòng người mở cửa ngó lòng tôi.

Từ ngàn xưa, người ta héo, than ôi!

Vì mang phải những sắc lòng tươi quá.

Tôi không biết, không biết gì nữa cả,

Chỉ yêu nhiều là tôi biết mà thôi.

Hãy để yên tôi dệt thắm tên người;

Ai lý luận với ân tình cho đáng!

Trời reo nắng thì chim reo tiếng sáng!

Xuân có hồng thì tôi có tình tôi.

Tiếc nhau chi, mai mốt đã xa rồi;

Xa là chết; hãy tặng tình lúc sống.

Chớ chia rẽ – dễ gì ta gặp mộng! –

Những dòng đời muôn kiếp đã chia trôi.

Chính hôm nay gió dại tới trên đồi,

Cây không hẹn để ngày mai sẽ mát.

Trời đã thắm, lẽ đâu vườn cứ nhạt?

Đắn đo gì cho lỡ mộng song đôi!

Tôi gửi lòng tôi, tôi gửi hồn tôi

Không giấu giếm, như một con đường thẳng.

Lá hơi úa, và mùa hoa hơi đắng,

Ấy dây thơ tôi đã rứt vì người.

Download tuyển tập thơ tình Xuân Diệu

Link download tại đây

Xem thêm

TOP 50 bài thơ hay về cuộc sống ý nghĩa, lạc quan, bình yên nhất bạn nên đọc

Những bài thơ hay về cuộc sống ý nghĩa, lạc quan hay những bài thơ về cuộc sống vô thường, bài thơ hay về cuộc sống bình yên giúp xoa dịu tâm hồn, truyền cảm hứng và động lực cho bạn sau những giờ phút mệt mỏi.
Theo dõi bình luận
Thông báo về
guest
1 Bình luận
Bình chọn nhiều nhất
Mới nhất Cũ nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận