Sau thành công bất ngờ của Talk to Me, hai anh em đạo diễn Danny và Michael Philippou tiếp tục quay trở lại với Mượn Hồn Đoạt Xác (Bring Her Back) – một tác phẩm đậm màu kinh dị nhưng mang chiều sâu tâm lý đáng kể. Bộ phim lần này không chỉ khai thác yếu tố siêu nhiên mà còn đào sâu vào bi kịch của gia đình, nỗi đau mất mát và sự thao túng trong hệ thống nuôi dưỡng trẻ em. Vẫn giữ được phong cách táo bạo, trực diện trong hình ảnh và cảm xúc, Mượn Hồn Đoạt Xác là một bước đi liều lĩnh nhưng đầy nỗ lực của cặp đạo diễn trẻ. Dù không tránh khỏi sự ôm đồm ý tưởng, bộ phim vẫn khiến người xem ám ảnh bởi những gì nằm phía sau vẻ ngoài của một “gia đình thay thế”.
Thông tin phim Mượn Hồn Đoạt Xác

- Tên tiếng Anh: Bring her back
- Điểm IMDb: 7.7/10 (dựa trên 18.000 phiếu bầu)
- Thể loại: Kinh Dị
- Đạo diễn: Danny Philippou, Michael Philippou
- Diễn viên: Billy Barratt, Sally Hawkins, Mischa Heywood,…
- Khởi chiếu: Ngày 30 tháng 05 năm 2025
- Quốc gia: Mỹ
- Thời lượng: 103 phút
- Giới hạn độ tuổi: 18+
Nội dung phim Mượn Hồn Đoạt Xác
Mượn Hồn Đoạt Xác (Bring Her Back) theo chân Andy và Piper – hai anh em mồ côi cha mẹ đột ngột và buộc phải chuyển đến sống cùng mẹ nuôi tạm thời là Laura. Andy, dù chưa đủ tuổi vị thành niên, vẫn khao khát được giành quyền nuôi em gái khi đến tuổi hợp pháp. Tuy nhiên, Laura – một người mẹ có quá khứ mất con và tổn thương tâm lý sâu sắc – bắt đầu lộ rõ những hành vi kỳ lạ, kiểm soát và đáng sợ. Càng sống lâu trong ngôi nhà này, Andy dần phát hiện ra Laura đang cố tình thao túng tâm lý và tạo dựng bằng chứng để giữ Piper ở lại. Giữa những hiện tượng siêu nhiên rùng rợn và cảm giác bị giam cầm trong một “mái ấm giả tạo”, hai anh em buộc phải tìm cách trốn thoát trước khi quá muộn. Câu chuyện từ từ hé lộ những mặt tối của tình thương méo mó và nỗi đau chưa được chữa lành.
Trailer phim Mượn Hồn Đoạt Xác
Review phim Mượn Hồn Đoạt Xác
Sau thành công bất ngờ từ Talk to Me – bộ phim kinh dị được ca ngợi với cách kể chuyện ngắn gọn, sắc bén và giàu cảm xúc – hai anh em đạo diễn Danny và Michael Philippou trở lại với Mượn Hồn Đoạt Xác (Bring Her Back), một tác phẩm được trông đợi không kém. Và lần này, họ không ngại đẩy khán giả vào những cảm xúc tăm tối và rối rắm hơn khi nỗi đau mất mát gia đình trở thành cái cớ để đẩy nhân vật – và người xem – vào địa ngục của sự lạm dụng, thao túng và kinh hoàng.
Dẫu không còn sự tập trung mạch lạc như Talk to Me, Mượn Hồn Đoạt Xác vẫn là một trải nghiệm rùng rợn, u ám và nhiều dư âm. Đó là nơi mà tình thương trở thành xiềng xích, và mái nhà tạm bợ lại là nơi gieo mầm cho sự điên loạn.
Bộ phim mở đầu bằng một cảnh tượng đầy tính biểu tượng: hai anh em Andy (Billy Barratt) và Piper (Sora Wong) phát hiện cha mình đã chết trong phòng tắm. Cái chết bất ngờ ấy đánh dấu sự khởi đầu cho một chuỗi bi kịch mới. Andy – chưa đủ 18 tuổi – tuyệt vọng cầu xin nhân viên xã hội Wendy (Sally-Anne Upton) cho phép mình tiếp tục chăm sóc Piper, người em gái khiếm thị luôn dựa vào anh để sống sót.

Tạm thời, hai anh em được đưa đến nhà Laura (Sally Hawkins) – một cựu nhân viên xã hội từng mất con gái và đang sống cùng con trai Oliver (Jonah Wren Phillips) – một cậu bé kỳ quái, lặng thinh và luôn khiến người đối diện bất an. Bề ngoài là một mái ấm dịu dàng, nhưng rất nhanh, Andy nhận ra những điều bất thường: từ sự kiểm soát thái quá, các dấu hiệu thao túng, đến những cơn ác mộng lặp đi lặp lại…và cả những bí mật kinh hoàng ẩn giấu phía sau nụ cười nhẫn nại của người mẹ nuôi.
Nếu Talk to Me đi vào thế giới ma quái thông qua trò chơi tuổi teen thì Mượn Hồn Đoạt Xác lật tung sự kinh hoàng của đời thực: nỗi đau mất người thân, sự lạm dụng trẻ em trong hệ thống nuôi dưỡng và những tổn thương tâm lý bị bóp méo thành cớ cho hành vi tàn nhẫn. Những yếu tố siêu nhiên được thêm vào như một lớp sơn ghê rợn, nhưng điều khiến người xem rợn gáy lại chính là sự lạnh lùng rất thật của Laura – người mẹ tưởng như nhân ái, nhưng thực chất là hiện thân của sự điên loạn được che đậy khéo léo.
Một điểm nổi bật của Mượn Hồn Đoạt Xác chính là việc bộ phim lồng ghép nỗi đau cá nhân vào trong khung cảnh xã hội. Câu chuyện giữa Andy, Piper và Laura không chỉ đơn thuần là một cuộc trốn chạy khỏi cái ác mà còn là cuộc vật lộn giành lại quyền làm người trong một hệ thống mà trẻ em như Andy và Piper quá dễ bị bỏ rơi.
Andy – tuy là một thiếu niên – buộc phải trưởng thành trong hoàn cảnh nghiệt ngã. Cậu cố gắng giữ gìn danh dự, thể hiện trách nhiệm, thậm chí che giấu việc mình đột nhiên đái dầm sau khi chuyển tới nhà mới – một dấu hiệu bất ổn rõ ràng về mặt tâm lý. Điều này không chỉ là chi tiết phụ – mà là một phần quan trọng trong âm mưu của Laura nhằm chứng minh Andy “không đủ năng lực” chăm sóc em gái, để rồi giành quyền kiểm soát Piper một cách vĩnh viễn.

Cách Laura gaslight Andy – tức khiến cậu nghi ngờ chính lý trí và hành vi của mình – gợi nhớ đến nhiều câu chuyện lạm dụng trong đời thực, nơi người lớn dùng “tình thương” làm vỏ bọc để thao túng trẻ em. Dù mang màu sắc kinh dị, bộ phim không chạy theo những cảnh máu me vô nghĩa, mà xây dựng sự kinh hoàng từ cảm giác bất lực, ngột ngạt và tuyệt vọng – thứ mà không jump scare nào có thể làm được.
Dù phần kịch bản đôi lúc bị phân tán bởi quá nhiều chi tiết – như đoạn phim nghi lễ kỳ quái từ một giáo phái nước ngoài xuất hiện vài lần khá gượng ép – Mượn Hồn Đoạt Xác vẫn giữ được nhịp điệu căng thẳng và không khí u ám xuyên suốt nhờ cách đạo diễn dày công tạo dựng bối cảnh.
Aaron McLisky – nhà quay phim từng góp phần làm nên thành công của Talk to Me – tiếp tục mang đến những khung hình dồn nén, lắt léo, đẩy cảm giác ngột ngạt lên cực điểm. Từ những cận cảnh dính sát da thịt đến các cú lia máy xoáy vào hành lang tối tăm, McLisky biết cách biến ngôi nhà tưởng như ấm cúng trở thành một mê cung rình rập hiểm nguy.
Một cảnh đặc biệt đáng nhớ là pha bạo lực bằng dao đẫm máu – gây choáng váng bởi độ trực diện, nhưng đồng thời cũng nhấn mạnh tính chất “trả giá” cho việc bị dồn đến đường cùng. Đó là lúc nhân vật không còn lựa chọn nào khác ngoài phản kháng, bất chấp hậu quả.
Không thể không nhắc đến diễn xuất ấn tượng trong phim – một trong những điểm mạnh nhất khiến Mượn Hồn Đoạt Xác vượt khỏi khuôn khổ phim kinh dị thông thường.
Sally Hawkins, với vẻ ngoài mong manh và giọng nói nhỏ nhẹ, mang đến một Laura vừa đáng thương, vừa rợn người. Vai diễn của cô như một phản đề độc ác của hình ảnh bà mẹ hiền từ trong Paddington, khi sự dịu dàng ấy được biến hóa thành vũ khí để kiểm soát và lừa dối. Laura là minh chứng rằng cái ác không cần gào thét, đôi khi nó đến bằng những cái ôm ngọt ngào nhất.
Billy Barratt trong vai Andy mang đến một nhân vật có chiều sâu và đầy cảm xúc. Cậu vừa là người anh kiên cường, vừa là một thiếu niên yếu đuối, sợ hãi nhưng vẫn liều lĩnh bảo vệ em gái đến cùng. Sự kết hợp giữa bản năng sinh tồn và tình yêu thương trong Andy khiến khán giả không thể rời mắt.
Sora Wong – dù thủ vai một cô bé mù – lại tỏa sáng với khả năng biểu đạt nội tâm tuyệt vời. Piper là người ở giữa, bị giằng xé giữa hai niềm tin: người anh ruột máu mủ và người mẹ nuôi luôn nhẹ nhàng, ấm áp. Diễn biến tâm lý của cô bé là một trong những yếu tố tạo nên cảm xúc nghẹt thở cho bộ phim.
Kết luận: Một cú chạm rùng rợn vào trái tim
Mượn Hồn Đoạt Xác có thể không đạt được độ tinh gọn như Talk to Me nhưng lại mang đến trải nghiệm kinh dị sâu sắc và ám ảnh hơn nhiều. Bộ phim không chỉ khiến khán giả “sợ” – mà còn khiến họ “nghĩ”. Nghĩ về tình thân, về sự cô lập, về những lỗ hổng trong xã hội khiến trẻ em dễ dàng bị rơi vào tay những kẻ tổn thương nhưng đầy toan tính.
Dù đôi lúc ôm đồm quá nhiều ý tưởng, Mượn Hồn Đoạt Xác vẫn là minh chứng cho tài năng và sự táo bạo của anh em nhà Philippou. Họ không chỉ biết dọa khán giả – họ còn biết khiến người ta cảm nhận, đồng cảm, và day dứt.
Một bộ phim đáng xem với những ai yêu thích thể loại kinh dị giàu chiều sâu tâm lý, nhưng cũng đừng quên chuẩn bị tinh thần – vì bạn có thể sẽ mang theo nỗi ám ảnh ấy rất lâu sau khi rời khỏi rạp.
Bạn có thể quan tâm:
Các bạn ơi, mình rất mong được nghe ý kiến của các bạn về bài viết này, hãy để lại bình luận giúp mình nhé!